Tờ cam kết qua nửa thế kỷ



Hôm nay tôi gặp bác Võ Thành Tuất (80 tuổi), nguyên cựu cầu thủ đội bóng Ba Tơ, đội bóng Thể Công từ năm 1957, nguyên cựu chiến binh Sư đoàn 308 (Đại đoàn quân tiên phong), cựu lính dù Lữ đoàn Dù 305 (chỉ huy là tướng Nguyễn Nam Khánh)…Một người lính kiên trung đã qua 2 cuộc chiến tranh và cả mặt trận Lào với vết thương 41% do mảnh đạn tại chiến trường Khe Sanh. Ông cho tôi xem một tờ giấy đầy cảm động được viết năm 1966. Khi đó ông và bà Đỗ Thị Sự (bà ở đoàn Văn công Hà Bắc rất đẹp) yêu nhau nhưng gia đình không đồng ý cho cưới do bà chưa đủ tuổi. Ông lên đường vào chiến trường đánh Mỹ và để giữ gìn lời hẹn ước, hai người đã cùng nhau viết một BẢNG CAM KẾT với nội dung như sau:


Tôi Võ Thành Tuất và Đỗ Thị Sự. Hai chúng tôi đã tự nguyện, tự do yêu nhau được 1 năm 8 tháng rồi. Nhưng trong thời gian qua, vì điều kiện chưa đủ tuổi cũng như gia đình còn nhiều khó khăn nên không tổ chức được. Nhưng đến ngày nay vì điều kiện chống Mỹ cứu nước, một trong hai chúng tôi phải đi chiến đấu gấp nên cũng không tổ chức được. Chúng tôi phải tạm dừng lại cho đến khi mọi điều kiện cho phép thì hai chúng tôi sẽ tiến hành. Vì thế trước khi tạm xa nhau chúng tôi đồng giao ước và cũng là lời hứa với nhau như sau:
1. Trong thời gian xa nhau, nếu người được đi chiến đấu không có giấy báo hy sinh thì người ở lại không được đi lấy chồng.
2. Nếu trong chiến đấu mà bị thương hay người ở lại bị máy bay giặc Mỹ làm bị thương thì lúc bấy giờ tùy hai bên quyết định mà không có sự ràng buộc bên nào.
3. Dù thời gian xa nhau có dài bao nhiêu, có lớn lên bao nhiêu tuổi đều phải quyết tâm chung thủy với nhau cho đến cùng . Trên đây là ba điều giao ước mà hai chúng tôi đã thảo luận và cam kết nhau. Nếu một trong hai chúng tôi xâm phạm điều này thì phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Phải lấy tòa án lương tâm và đạo đức con người mà xử.
Cương Sơn ngày 30-12-1966 Xong lúc 22 giờ 30 phút
Bên nữ ký tên Bên nam ký tên
Đỗ Thị Sự Võ Thành Tuất

Ngoài ra hai ông bà còn đổi nhẫn cho nhau và quy ước đây là kỷ vật duy nhất sẽ không bao giờ rời khỏi tay người giữ nó. Ông tâm sự với chúng tôi rằng, khi đó vào chiến trường chẳng biết sống chết ra sao, viết tờ giấy cam kết chỉ là như lời hẹn ước. Nhưng thực ra trong lòng chúng tôi đã tự hứa với mình là nếu còn sống chắc chắn sẽ về với nhau.Và cam kết đó đã trở thành hiện thực, 2 năm sau ông bà sinh con trai đầu lòng. Năm 1973 ông bị thương ở chiến trường Khe Sanh nên trở về nhà. Ông bà đã có với nhau 4 người con, trong đó con gái Võ Thu Hạnh (hiện công tác tại Báo Quân đội nhân dân Cơ quan thường trực Miền Trung – Tây Nguyên). Đáng buồn là bà chỉ ở được với ông tới năm 1979 rồi mất vì bạo bệnh. Sau này ông có đi bước nữa nhưng trong mọi câu chuyện với thế hệ con cháu sau này, ông luôn nhắc tới bà như một niềm hạnh phúc, tự hào nhất trong cuộc đời mình…

Nguồn Trung úy