Anh vì bị áp lực gia đình. Vì trách nhiệm đã cướp đi đời con gái mà cưới cô. Anh luôn nghĩ cô là kẻ ham tiền, ăn bám. Anh lúc nào cũng chán ghét cô, hành hạ cô. Tuy cô phải chịu đau khổ nhưng đành ngậm đắng nuốt cay.
Vì sao cô phải làm thế? Vì sao ư? Vì CÔ YÊU ANH! Nhưng sức chịu đựng của con người là có hạn. Sau 2 năm, cuộc hôn nhân tan vỡ, cô quyết định giải thoát cho cả hai…
Giới thiệu nhân vật:
Nữ chính: Diệp Y Y
Tính cách: Yếu đuối, hiền lành, có tấm lòng nhân hậu và chịu đựng đau khổ rất “giỏi” (<=Tích cách lúc ban đầu sau khi bị nam chính ngược đãi thay đổi 180o)
Nam chính: Âu Dương Kỳ Doanh
Tích cách: Như tảng băng 2000 năm, Lãnh khốc, vô tình, xem đàn bà là công cụ phát tiết (<=Sau khi mất nữ chính tích cách kinh khủng hơn ==”)
Nam phụ: Trần Hạo Nam
Tích cách: Nhu hoà, luôn giúp đỡ nữ chính khi gặp khó khăn, ở bên nữ chính lúc cần thiết nhất.
Chương 1
Dạo gần đây, cô phát hiện thời kì kinh nguyệt của mình bị trễ. Cô hoài nghi “Không lẽ mình có thai?”
Sau khi, cô bước ra từ phòng khám, cô mỉn cười sờ lên bụng mình. Cô nghĩ rằng nếu báo cho anh biết mình có thai, chắc hẳn anh sẽ rất vui, cũng có thể vì thế tình cảm anh dành cho cô sẽ thay đổi. Cô hoan hỷ về nhà. Trên đường, cô suy nghĩ về cuộc sống của mình sao này. Cô và anh, đứa con trong bụng sẽ có một mái ấm gia đình hạnh phúc. Cứ như thế, cô cười vui vẻ đi về nhà. Vừa mở cửa, đập vào mắt cô là cảnh tượng chồng cô đang ân ái cùng người phụ nữ khác trên ghế sopha. Tâm trạng của cô bây giờ là từ thiên đường mộng mơ đáp thẳng xuống địa ngục tăm tối. Cô sa sẫm mặt mày, chân không vững vàng nữa. May mắn, cô chống tay vào thành cửa chống đỡ. Nhân tình hoảng hốt lấy chăn che nửa người của mình. Anh nhìn về phía cô với ánh mắt lạnh như băng. Nhân tình nhìn cô đầy khinh bị và ngạo mạn lên tiếng thỏ thẻ với anh:
_Anh à!!! Em không thích có người ngoài xen vào chúng ta
Cô nghe mà cứ như bị sét đánh ngang tai. “Người ngoài ư! Rõ ràng cô ta quyến rũ chồng cô mà” Vì không thể kiềm chế cảm xúc của mình, cô “tặng” cho nhân tình một bạt tai mạnh vào má. Cô ả tức giận trừng cô, nép vào ngực anh khóc thúc thít đầy uỷ khuất. Anh không lưu tình, vung tay tát cô 2 bạt tay. Cô rơi lệ, chạy ào ra ngoài. Anh chả quan tâm gì, quay qua dỗ dành nhân tình bé nhỏ của mình. Cô chạy ra sau góc bếp, ngồi thụp xuống khóc mãi. Cô chịu đựng một mình không sao. Nhưng nếu con cô ra đời mà phải sống trong hoàn cảnh thế này. Nó sẽ ra sao??? Cô không muốn… Không muốn.. Con cô phải chịu khổ… Cô nín khóc hẳn. Và hạ quyết tâm rằng sẽ từ bỏ anh. Dù con cô sẽ không có ba nhưng cô sẽ cố gắng dùng tình cảm của mình cho sự mất mát ấy. Còn hơn là phải sống trong cái địa ngục này.
Tối hôm đó…
Cô nói là có chuyện muốn nói với anh. Anh ngồi đối diện cô, hai bên ôm hôn thắm thiết người đẹp.
_Có chuyện gì nói?-thanh âm lãnh khốc
_Chúng ta… Li hôn đi!- cô dùng hết dũng khí nói
Anh nhìn cô nghi ngờ. Lúc trước có quát tháo hành hạ cô cách mấy. Cô cũng chả chịu li hôn. Sao bây giờ??? Chẳng lẽ cô có mưu tính gì???
_Nhưng…-anh ra điều kiện với cô
Cô nhìn anh mong đợi. Anh muốn níu giữ cô sao? Tim cô đập thình thịch… Hồi hội đợi anh nói tiếp… Anh cười khinh bỉ “Tưởng tôi muốn níu giữ cô sao! Mơ đi”
_Nhưng cô sẽ không có quyền lấy bất kì tài sản nào từ tôi
Ầm… Cô thất vọng tràn trề thì ra anh chỉ tiếc tài sản của mình thôi sao! Anh xem cô là đồ ham tiền chắc. Lòng cô đầy sự chua xót. Nếu anh không lưu tình thì việc gì cô phải ôm mộng rồi đau khổ.
_Tôi đồng ý
Thế là cuộc bàn bạc đã xong. 1 tuần trôi qua, bây giờ, anh và cô, mỗi người một nẻo. Họ không còn can hệ đến nhau nữa. Cô được giải thoát khỏi nơi đó. Sau này, tương lai cô sẽ ra sao? Con cô sẽ thế nào? Câu hỏi đó cứ để thời gian trả lời tất cả…
Vì sao cô phải làm thế? Vì sao ư? Vì CÔ YÊU ANH! Nhưng sức chịu đựng của con người là có hạn. Sau 2 năm, cuộc hôn nhân tan vỡ, cô quyết định giải thoát cho cả hai…
Giới thiệu nhân vật:
Nữ chính: Diệp Y Y
Tính cách: Yếu đuối, hiền lành, có tấm lòng nhân hậu và chịu đựng đau khổ rất “giỏi” (<=Tích cách lúc ban đầu sau khi bị nam chính ngược đãi thay đổi 180o)
Nam chính: Âu Dương Kỳ Doanh
Tích cách: Như tảng băng 2000 năm, Lãnh khốc, vô tình, xem đàn bà là công cụ phát tiết (<=Sau khi mất nữ chính tích cách kinh khủng hơn ==”)
Nam phụ: Trần Hạo Nam
Tích cách: Nhu hoà, luôn giúp đỡ nữ chính khi gặp khó khăn, ở bên nữ chính lúc cần thiết nhất.
Chương 1
Dạo gần đây, cô phát hiện thời kì kinh nguyệt của mình bị trễ. Cô hoài nghi “Không lẽ mình có thai?”
Sau khi, cô bước ra từ phòng khám, cô mỉn cười sờ lên bụng mình. Cô nghĩ rằng nếu báo cho anh biết mình có thai, chắc hẳn anh sẽ rất vui, cũng có thể vì thế tình cảm anh dành cho cô sẽ thay đổi. Cô hoan hỷ về nhà. Trên đường, cô suy nghĩ về cuộc sống của mình sao này. Cô và anh, đứa con trong bụng sẽ có một mái ấm gia đình hạnh phúc. Cứ như thế, cô cười vui vẻ đi về nhà. Vừa mở cửa, đập vào mắt cô là cảnh tượng chồng cô đang ân ái cùng người phụ nữ khác trên ghế sopha. Tâm trạng của cô bây giờ là từ thiên đường mộng mơ đáp thẳng xuống địa ngục tăm tối. Cô sa sẫm mặt mày, chân không vững vàng nữa. May mắn, cô chống tay vào thành cửa chống đỡ. Nhân tình hoảng hốt lấy chăn che nửa người của mình. Anh nhìn về phía cô với ánh mắt lạnh như băng. Nhân tình nhìn cô đầy khinh bị và ngạo mạn lên tiếng thỏ thẻ với anh:
_Anh à!!! Em không thích có người ngoài xen vào chúng ta
Cô nghe mà cứ như bị sét đánh ngang tai. “Người ngoài ư! Rõ ràng cô ta quyến rũ chồng cô mà” Vì không thể kiềm chế cảm xúc của mình, cô “tặng” cho nhân tình một bạt tai mạnh vào má. Cô ả tức giận trừng cô, nép vào ngực anh khóc thúc thít đầy uỷ khuất. Anh không lưu tình, vung tay tát cô 2 bạt tay. Cô rơi lệ, chạy ào ra ngoài. Anh chả quan tâm gì, quay qua dỗ dành nhân tình bé nhỏ của mình. Cô chạy ra sau góc bếp, ngồi thụp xuống khóc mãi. Cô chịu đựng một mình không sao. Nhưng nếu con cô ra đời mà phải sống trong hoàn cảnh thế này. Nó sẽ ra sao??? Cô không muốn… Không muốn.. Con cô phải chịu khổ… Cô nín khóc hẳn. Và hạ quyết tâm rằng sẽ từ bỏ anh. Dù con cô sẽ không có ba nhưng cô sẽ cố gắng dùng tình cảm của mình cho sự mất mát ấy. Còn hơn là phải sống trong cái địa ngục này.
Tối hôm đó…
Cô nói là có chuyện muốn nói với anh. Anh ngồi đối diện cô, hai bên ôm hôn thắm thiết người đẹp.
_Có chuyện gì nói?-thanh âm lãnh khốc
_Chúng ta… Li hôn đi!- cô dùng hết dũng khí nói
Anh nhìn cô nghi ngờ. Lúc trước có quát tháo hành hạ cô cách mấy. Cô cũng chả chịu li hôn. Sao bây giờ??? Chẳng lẽ cô có mưu tính gì???
_Nhưng…-anh ra điều kiện với cô
Cô nhìn anh mong đợi. Anh muốn níu giữ cô sao? Tim cô đập thình thịch… Hồi hội đợi anh nói tiếp… Anh cười khinh bỉ “Tưởng tôi muốn níu giữ cô sao! Mơ đi”
_Nhưng cô sẽ không có quyền lấy bất kì tài sản nào từ tôi
Ầm… Cô thất vọng tràn trề thì ra anh chỉ tiếc tài sản của mình thôi sao! Anh xem cô là đồ ham tiền chắc. Lòng cô đầy sự chua xót. Nếu anh không lưu tình thì việc gì cô phải ôm mộng rồi đau khổ.
_Tôi đồng ý
Thế là cuộc bàn bạc đã xong. 1 tuần trôi qua, bây giờ, anh và cô, mỗi người một nẻo. Họ không còn can hệ đến nhau nữa. Cô được giải thoát khỏi nơi đó. Sau này, tương lai cô sẽ ra sao? Con cô sẽ thế nào? Câu hỏi đó cứ để thời gian trả lời tất cả…