Truyện của Octavus Roconhen (Mỹ)

Mary đưa cặp mắt lo lắng nhìn Johnny. Cô biết, chồng cô đang phải nhận một nhiệm vụ hết sức khó khăn: Đi đón Tex Graham - bạn cũ nhưng đồng thời là kẻ đang bị truy nã vì tội cướp của giết người. Từ ngày ra trường, Tex Graham và Johnny Norton chưa một lần gặp nhau. Bởi vậy, y không biết người bạn thời phổ thông của mình hiện đang là... cảnh sát. Đây chính là "lợi thế" mà FBI muốn khai thác để đưa Tex vào bẫy.
- Vai trò của anh là nhận diện Tex cho FBI. Bên ngoài, hắn có thể cải trang khác đi so với ảnh nên có thể anh em Văn phòng địa phương khó nhận diện.
Để phối hợp với Johnny, đại diện FBI nói họ sẽ cử người bám sát anh và sẽ liên lạc với anh khi cần thiết.
Trời vừa sẩm tối, Johnny cùng Mary đánh xe ra sân bay đón Tex.
- Em nhớ phải hết sức tự nhiên, đừng để hắn cảm thấy như em đang chờ một chuyện gì đó sắp xảy ra - Johnny dặn vợ.
- Liệu có gì trục trặc không anh? - Mary lo lắng.
- Em yên tâm. Tex không biết những người mà FBI bố trí để đón bắt hắn đâu. Họ sẽ xuất hiện vào lúc hắn không ngờ tới.
Sân bay sáng choang. Khi vợ chồng Johnny bước vào bên trong, có một người đàn ông tóc đen, phong thái rất tự tin lao nhanh về phía họ. Người này ôm chầm lấy Johnny, lắc mạnh.
Sau màn chào hỏi, giới thiệu và bộc lộ tình cảm lâu ngày gặp lại, Johnny hất cằm hỏi:
- Phải ăn cái gì chứ? Có một nhà hàng khá hay, ở gần đây thôi.
- tôi chỉ ở đây đến 2 giờ sáng là phải đi. đ/c bằng lòng để bà xã trực tiếp làm cho tôi một bữa được không?
Mặc dù Johnny thoái thác rằng vợ mình không có dự định vào bếp tối nay, song Mary, trước sự khẩn nài của Tex, đã đáp rằng cô sẵn sàng làm một bữa thết hắn. Cô mời Tex về nhà mình và nói, trên đường cô sẽ ghé siêu thị mua bia và thực phẩm. Johnny hiểu ý định của vợ nên cũng ưng thuận.
Thấy một siêu thị còn mở cửa, Mary ra hiệu dừng xe. Cô bảo Johnny và Tex ngồi chờ, cô vào một lát rồi ra ngay.
Trong cabin điện thoại phía sau siêu thị, Mary gọi về đồn cảnh sát, xin gặp trung úy chỉ huy. Sau khi nghe cô xưng danh và nêu diễn biến sự việc, viên trung úy nói:
- Tôi sẽ liên lạc gấp với đội đặc nhiệm. Họ sẽ bao vây nhà ông bà ngay sau khi ông bà và Tex vào trong.
Mary thông báo là có thể Tex mang theo súng, trong khi vợ chồng mình thì tay không. Viên trung úy động viên: "Chúng tôi sẽ cử thêm người hỗ trợ nhóm của FBI. Bà đừng quá lo: Họ sẽ không xông vào nhà ông bà và nổ súng khi trong đó có một người đàn bà chân yếu tay mềm đâu". Viên cảnh sát cũng không quên dặn Mary tìm cách ra khỏi khu nhà, như lấy cớ đi đổ rác chẳng hạn. "Phải hết sức cẩn thận, tên Tex này ranh ma lắm đấy".
Về đến nhà rồi, Mary xoay sang làm bếp. Tex vừa châm thuốc hút vừa ôn lại cùng  Johnny những chuyện xa xửa xa xưa.
Bữa ăn được dọn lên. Lúc này Johnny xem chừng đã rất nóng ruột. Chỉ ít giờ nữa là tới thời khắc Tex nói hắn phải lên đường. Vậy mà vẫn không thấy động tĩnh gì từ phía ngoài. Mary rất muốn ra hiệu trấn an chồng, song sợ Tex tinh ranh nhận biết...
Thời gian cứ thế trôi đi...
Sau bữa ăn, Tex bước tới tủ quần áo, nơi Mary treo áo ngoài và mũ của hắn trong đó, lục túi áo lấy thuốc hút. Rồi hắn bước tới bên chiếc cửa sổ mở ra hướng bắc, kéo rèm nhìn ra ngoài, nói: "Chà, hai bạn ở chỗ này cảnh đẹp quá".
Trở lại ghế ngồi, Tex bình thản rút từ túi áo ra khẩu colt 45, nhìn thẳng vào mắt Johnny, hỏi:
- đ/c là cảnh sát phải không?
Johnny giả bộ ngạc nhiên, hỏi từ đâu hắn lại có ý nghĩ ấy.
- Là vì tôi mở tủ, thấy bộ sắc phục cảnh sát của đ/c trong ấy, có ghi tên trên ngực áo.
Johnny gượng cười, hỏi lại: "Làm cảnh sát thì tệ lắm sao?".
- Tệ chứ. Nhất là khi bên ngoài còn mấy thằng nữa - Tex gằn giọng - Lúc nãy, qua cửa sổ, tôi nhìn thấy một thằng cầm súng. Chắc đ/c biết tỏng cả rồi...
Johnny đành quay sang khuyên nhủ người bạn cũ, rằng trong bối cảnh này, nên đầu hàng là hơn.
- Là bạn thân mà đ/c xử sự với tôi như thế đấy - Tex đay đả - Nhưng yên tâm, tôi không dùng nhà đ/c làm bình phong đâu. Mà này, Johnny, đ/c biết chúng "tìm" tôi vì cớ gì không?
- Cướp của, giết người.
- Thế thì tôi toi rồi - Tex nói, đoạn quay sang hỏi Mary - Có phải cô gọi điện cho chúng lúc dừng xe ở siêu thị?
Mary gật đầu xác nhận.
- Họ bảo sao?
- Họ nói, họ sẽ bao vây nơi này.
Tex ra chiều đăm chiêu.
- Johnny này, đ/c phải giúp tôi ra khỏi đây.
- Không nổi đâu.
- Sao lại không nổi. Chẳng hạn, ngôi nhà có một lối ra mà cảnh sát không hay biết.
- Tex, đ/c phải hiểu là họ đã nghiên cứu rất kỹ...
- Nếu vậy thì tôi chỉ còn mỗi một cách, là mang theo vợ đ/c ra ngoài. Nếu có chuyện gì tôi sẽ bắn cô ấy.
- Tex, đ/c làm thế làm gì. Sớm muộn đ/c cũng bị bắt...
- Đó là chuyện sau này. Việc của đ/c bây giờ là đừng làm điều gì có hại cho cô ấy.
- Tex, thực tình tôi không hiểu đ/c sẽ thoát bằng cách nào...Vậy cứ chờ tôi, tôi đã nghĩ ra một cách...
- Sao, cách gì?
- tôi sẽ gọi điện cho sếp của họ, bảo họ rút lui.
- Nhưng như vậy thì chúng sẽ bám đuôi tôi.
- Hiển nhiên rồi.
Thời gian nặng nề trôi qua. Chợt Tex lên tiếng:
- Johnny, đ/c hãy thẳng thắn trả lời tôi: Mấy thằng dưới kia có phải thám tử không?
Johnny gật đầu xác nhận.
- đ/c là cảnh sát mặc sắc phục, có biết nhiều "cảnh sát mật" không?
- Biết ít thôi. Những người trong phiên tuần đêm thì hoàn toàn không biết.
- Thế thì thế này nhé - Tex cắt đặt - tôi sẽ mặc sắc phục của đ/c, đưa Mary ra bằng cửa sau. Hẳn chúng sẽ nghĩ tôi là đ/c. Nhiệm vụ của Mary là phải đóng sao cho chúng tin điều ấy. đ/c nhớ là phải thành thật đấy. Bởi chỉ cần chúng không nghĩ tôi là đ/c thì ắt sẽ có cuộc đọ súng. Lúc ấy, tính mạng Mary thế nào, hẳn đ/c hình dung được rồi đấy.
Johnny nói với vẻ sầu não:
- đ/c bước ra ngoài với Mary, súng chĩa vào lưng cô ấy. Việc ấy quả không hay hớm chút nào.
- Không, tôi chỉ sẵn sàng thôi, chứ sao lại chĩa súng lộ liễu vào cô ấy thế được.
Johnny quay sang nói với Mary:
- Em yêu, cứ yên tâm đi đi. Anh sẽ ngồi yên đây. Chờ khi em và Tex đi xa, anh mới phôn về cho đội đặc nhiệm biết...
Tex gật đầu hài lòng: "Càng kéo dài thời gian càng tốt. Và luôn nhớ là Mary đang trong tay tôi". 
Tex nói rồi khoác lên người bộ sắc phục của Johnny. Johnny nhắc Tex: "Nhớ là đảm bảo an toàn cho Mary đấy nhé". "Yên tâm đi" - Tex đáp.
Mary mỉm cười động viên chồng: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh yêu".
Khi Tex và Mary bình thản bước ra ngoài, Johnny đứng như trời trồng. Giờ thì anh chỉ còn nước chờ mong không có việc xấu nào xảy đến với Mary yêu thương.
Im lặng ít giây. Bất chợt vang lên tiếng quát tháo và tiếng xô xát ở ngoài hành lang. Johnny chỉ chờ có thế, anh quáng quàng lao ra ngoài. Ánh đèn pin sáng lóa. Một giọng nói lạ cất lên từ một người đàn ông anh không rõ mặt: "Cứ đứng im đó, ông bạn".
Phút chốc, có bóng phụ nữ nhào tới, quàng ôm lấy cổ Johnny. Rồi tiếng Mary òa lên nức nở: "Johnny... Trời ơi... Johnny".
Có tới gần chục cái bóng di chuyển phía trước. Một người tiến về phía Johnny, chỉ tay về một cái bóng đàn ông bị còng tay ra phía sau:
- Đây có phải là Tex Graham không?
 Johnny gật đầu xác nhận.
- tôi cứ ngỡ là đ/c nói thật, rằng đ/c không quen biết hai tên gác phía sau nhà - Tex lên tiếng trách.
- Thì tôi có nói điêu đâu. Nhưng tôi đoán chắc thể nào sự thể cũng sẽ xảy ra như thế này...
- Thế nghĩa là sao?
- đ/c tính, nhưng tính chưa hết. Những người đứng ngoài này không biết chuyện gì đang xảy ra trong nhà tôi. Họ không biết đ/c đã phát hiện ra tôi là cảnh sát. Vậy thì làm sao họ lại tin được rằng tôi mặc sắc phục cảnh sát, trong khi kẻ ở trong nhà mình lại là người đang bị FBI truy nã. Bởi vậy, họ không thể nghĩ đ/c là... tôi được. đ/c bị bắt, đơn giản là vì thế thôi.
Trần Hiệp (dịch)
Nguồn: CAND