Diễn đàn Chiến Sĩ Trẻ Việt Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn Chiến Sĩ Trẻ Việt NamĐăng Nhập

Nơi giao lưu cho các đ/c và các bạn đang công tác hoặc yêu mến lực lượng Vũ trang Nhân dân Việt Nam


descriptionChếtTên Vương Gia Đáng Ghét! Ta Đá Chết Ngươi!!!

more_horiz
"Trong mắt ta nàng là người đẹp nhất, ta thật hối hận vì đã đem nàng cho đệ đệ. bất quá, sao ta không tìm hiểu nàng kĩ hơn?" hoàng đế Hoàng Long quốc Tử Vũ Tiết Anh thở dài nuối tiếc.

Nàng tên gọi Vũ Văn Như Kì, là bảo bối của tập đoàn Vũ Văn đứng đầu châu Á, 18t, thông minh, xinh đẹp chẳng thiếu thứ gì.một thân tính cách quỷ dị, nhưng không một ai biết nàng là đệ nhất sát thủ của thế giới ngầm với cái tên Tử Sắc Huyết Y. Phương châm sống của nàng: Ai Đụng đến ta thì phải trả cho ta bằng máu của hắn.

Hắn là Vương gia tuấn mĩ lãnh khốc của Hoàng Long quốc tên gọi Tử Vũ Nhất Thiên , đẹp trai không còn đạo lí, nụ cười siêu cấp soái ca nhưng bất quá không coi nữ nhân ra gì. Cho đến ngày hắn gặp nàng, bị nàng cho một cước rớt thẳng xuống hồ thì càng ôm hận, quyết tìm nàng báo thù...Nhưng khi chuẩn bị xuống tay thì hắn phát hiện trái tim mình bị nàng *** đi mất.

Hắn- giáo chủ Hắc Long ma giá tàn bạo, ác ma nhưng trước nàng thì ủy khuất không khác gì con ...Cún!!! Nàng nói một hắn không giám nói hai, mang nàng như trân châu bảo vật. Bất quá, hắn trúng "sét" khi thấy nàng hồn nhiên múa trong vườn đào. Từ đó không ngại tuyên bố giang hồ : Nàng là của hắn! Tên hắn Sở Vũ Phong.

http://bit.ly/1iSc8fX

descriptionChếtChương 1: Tìm đánh Quỷ câu hồn!

more_horiz
- Tử Sắc Huyết Y, ngươi hết đường chạy rồi! Một bọn mặc đồ đen từ A->z nhìn nàng cười trào phúng.

- Hắc hắc, chỉ dựa vào các ngươi???Nàng cười mỉa mai, chưa có cửa con ạ! Nói rồi nàng phóng xe vụt đi trong màn đêm khủng khiếp." Ha ha ha, bắt ta ư, nực cười!".

- Tiện nhân, đứng lại!

- Tiện nhân??? Hừ là các ngươi xúc phạm ta. hắc hắc, nàng lôi trong mình cái súng cối cá nhân, không thương tình bắn cho bọn người đuổi theo máu văng tung toé. Ha ha, cứ ở đó đi mấy cưng!

Nàng phóng Xe vù vù, thốt nhiên...' "Bụp" Cái xe nổ lốp vào thời khắc quan trọng, ngay giữa góc cua khiến nàng cùng con xe iu quý lao luôn xuống vực. Bất quá, bây giờ nàng đang đứng trước Quỷ Môn quan.

- Hừ hừ, các ngươi là ai? Sao dám cản đường bổn tiểu thư ta???Mắt nàng trừng lửa giận.

- Ngươi là sát thủ? một tên râu tóc trắng phau hỏi nàng

-Ân.

- Ngươi tên Vũ Văn Như Kỳ? 18t, con nhà đại gia ở Hà Nội?

- Ân, nhưng nhà ta cũng không giàu có lắm,

- hừ đại gia đứng đầu châu á mà hok giàu, ta không tin.

- Nhưng mà đây là đâu vậy lão lão??Nàng tròn mắt thơ ngây chớp chớp...

- What?? ta đẹp trai lồng lộng thế này mà ngươi giám...

- Hắc hắc.. đẹp trai....

- Chuyện ta mà lị....

-...Lồng nhộng. Ha ha...Nàng típ lời, Quỷ Câu hồn tức nghẹn lời mắt không còn giọt máu.- Nói, sao ta di chuyển căn cứ mà giờ lại ở đây? Hàn băng sát khí tỏa ra lạnh lẽo.

- Ngươi không ở đây thì còn đâu? Đây là âm phủ nga...

- cái gì??Nàng tức tối bay lại xách cổ áo hắn. - Nói mau, sao mà ta chết.??

- Số ngươi đã tận, không xuống đây thì còn ở đâu??

- Hừ, không ngờ ta mới 18t đã phải chết! Bất quá trước đây ta nên tung hoành nhiều một chút. Nàng cười cay đắng...

- Ừ, hơi tiếc nhờ...Oái, ngươi vừa nói là ngươi 18t ?

- Không lẽ là 28 lão già thối tha kia? gừ gừ.. sao ta thấy ghét ngươi quá đi! Ánh mắt thập phần nguy hiểm

- Chứ không phải là ngươi 28t, con gái tập đoàn Vụ Vân thị, thứ 15 châu á sao???Quỷ câu hồn toát mồ hôi hột..

- Gừ, nhà đó còn không bằng một góc nhà ta. Ngươi dám hạ nhục ta?? Ta nói cho ngươi biết, Ta họ Vũ Văn chứ không phải Vụ Vân, nhà ta đứng đầu châu Á chứ không phải thứ 15, rõ chưa hả??( Tự sướng hả tỷ?? Như kì : Chuyện người lớn trẻ con không đc xen vào! _Tg: Nhưng mà....NK: Nhưng nhị cái j, lui ra không ta cho thí thí ăn đòn giờ! *Mắt nguy hiểm*....Tg: Vâng em đi....)

-Nói như vậy thì ta bắt ....nhầm hả??

- Ngươi nói gì??? Mắt nàng long lên. Hừ hừ pama ta chỉ có ta là độc nhất, ngươi...ngươi xem ta có tha cho ngươi không! Nói rồi nàng lanh lẹ rút luôn khẩu súng lục trong người nhắm thẳng vào Yết hầu Quỷ Cầu Hồn...

- Â...á...á.... Cứu mạng a...

- Được lắm dám bắt nhầm ta, ta xem ngươi còn tươi cười mà đứng đây không???Ta sẽ cho cả cái Diêm cung này tan hoang, ta sẽ kiện ngươi làm ăn tác trách, kiện gã diêm vương không biết dùngngười...kiện....."ưm..ưmmm"

- a, tiểu tổ tông của ta, ta mới nhận chứ còn nhưa nhận được đồng lương nào nha..

- Mặc kệ ngươi chứ liên quan chi đến ta???

Rầm!!!!

- Sao nhìn mặt khả ái mà tâm thì kinh khủng vậy trời???/

- Ngươi nói gì hả???

- A.. không có, không có nha...ha ha không có_trong đầu hắn thì luôn nghĩ cách trốn

"á, Ta có rồi, ta sẽ giả vờ thương lượng rùi bổ chạy a. ta thật là thông minh. há há. như thế con nhok sẽ không tìm được ta, và mọi việc sẽ... ha ha.. ta phục ta quá!"(Tg: Tên này thiếu thuốc rồi, ôi thật đáng thương...)

- Này ta sẽ giúp ngươi hoàn dương, ngươi nghĩ sao???Vận hết khả năng nhìn vào mắt nàng

- Ngươi nói thật?? Nàng nghi ngờ, thực chất có thể trở lại sao?

- được nhưng ngươi phải thả ta ra ta mới làm phép được nha!Hắn cười xu nịnh

- 0k! tuy nhiên ta nói ngươi đừng có ý

định bỏ trốn, nếu không sẽ thê thảm đấy. Nàng cười quỷ dị

- hì hì, ta sao mà đi chứ, ta là ai? là Quỷ Cầu Hồn của âm phủ nga, ta không sợ j nha.

Nàng vừa nới tay ra một chút, đúng lúc hắn định phi thân đi thì đột ngột kéo chặt cổ áo hắn: - Dám lừa ta, ngươi chết chắc!

" uỵch!" thí thí của hắn hun mặt đất.

- Nói ngươi sẽ làm j để ta quay lai???

- Ta sẽ...Vút, hắn lao lên trên không. Ha ha oắt con, ngươi mắc lừa ta a. tất nhiên ta sẽ bay đi. lúc đó ngươi có mún cũng không tìm được a...

- ô, hóa ra ngươi nhân sơ hở để trốn? Có phải là Nam nhân không vậy???

- A..ta là Quỷ không phải nam nhân a...ha ha..

Nàng quay mắt đi lẩm nhẩm đếm..1...2...3 "Đoàng!!!!Bịch!!á!!!". Nàng chặy lại không lưu tính đánh cho Quỷ Câu Hồn không còn máu mà thổ nữa "Dám lừa ta nè...Mắng ta ngu nè....cười ta nè! xem ta đánh ngươi như thế nào a... chết ngươi đi, hỗn đản cho ngươi chết cái tội dối ta,,,,Bụp bụp bốp.. ối ối,,"

Nàng dừng lại thở nhìn Quỷ Câu Hồn mặt mũi sưng vêu, tím tái, đau mà không dám khóc( Tg: Tỷ dã man quá! Nk: Ta đang bực đó nhóc! Tg: DẠ em zọt liền! NK: Ngoan!)

- Lúc nay ngươi nói ngươi không phải Nam nhân?

-Ân ân,,,

- được ta cho ngươi toại nguyện! Nàng cầm cái kéo cười nguy hiểm tiến lại gần hắn,...

- Ai... đừng ta còn chưa có hài tử nha....

- Thì ngươi có là nam nhân đâu mà đòi hài tử.. vừa nói vừa hạ kéo xuống...từ từ

- A tha cho ta, ta cho ngươi linh đơn tăng 50 năm công lực a..

- Ta chết rồi, cần nó làm gì tên ngu kia???

- A... hay là ta co ngươi xuyên???

- Xuyên??? nghe thú vị, nhưng để làm gì? Nàng nheo mắt

- thì ngươi có thể bắt đầu cuộc sống mới vui vẻ nè, nghịch thoải mái nè....Bla Bla,,

- Để ta suy nghĩ????

- Trời ngươi lời lắm rùi đó/ có bít ta dành dụm bao nhiu mới luyện được một viên Cửu chuyển hồng xà đơn tăng công lực và Một viên Thánh độc Tuyết liên không???

- NÓi vậy là ngươi vẫn còn bảo vật???

-Á.. không....

- hừ dám chối??? THôi được, ta sẽ xuyên nhưng ngươi phải đữa hết đồ của ta từ hiện đại, nhất là súng và vi tính của ta về đó, phải giữ nguyên khuôn mặt của ta..và mang hết bảo vật của ngươi ra đây??

_á.. sao đòi nhìu thía?

- Ngươi dám khước từ??Tay dần hành động...

- Ừ ta đưa ta đưa...

- Thế mới ngoan chứ? Nàng xoa đầu Quỷ Câu Hồn

- Ngươi sẽ nhập vào thân xác ngũ tiểu thư của Vũ Văn gia, cha ngươi là đại tướng quân đương triều hiển hách, nói chung nhà ngươi rất gia thế, tuy nhiên cô ta sinh ra đã vụng về lại xấu xí nên không được thương yêu, phải ở một mình trong biệt viện bị hành hạ bắt nạt...Ngươi có chịu nổi không? Quỷ Câu Hồn nhìn nàng e dè..

_ Như thế càng dễ hoạt động. Bất quá chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của ta là đủ. Nàng đáp

- Ân. thuốc đây uống đi. Uống xong ngươii sẽ ở đó. Nhớ tên ngươi là Vũ Văn Hạ Nhi.

-Ân.

Nàng mơ màng chìm vào giấc mộng. sáng hôm sau tỉnh dậy...

descriptionChếtChương 2: Vừa Xuyên đã đánh nhau

more_horiz
"Oáp...." Nàng thở dài mệt nhọc, liếc xem đồng hồ, ui đã 8h rồi. xem ra ở cái thời cổ đại này tật ngủ nướng của nàng cũng không cải thiện được là bao!! Nhưng nàng cần gì bận tâm .Sống một mình, lại không được quan tâm nàng thích tung hoành kiểu gì chẳng được. Nghĩ lại cũng hơi bực nga... cái tên Quỷ Câu Hồn chết tiệt chưa nói hết về thân phận đã vội vàng giục nàng đi khỏi kẻo Diêm Vương nhìn thấy thì nguy. Nàng là sát thủ lạnh lùng, chẳng hề sợ tên Diêm Vương gì đó một chút nào, nhưng còn tên Quỷ Câu Hồn, còn cái gia đình của hắn nữa. (Tg: Ô, tỷ sao hôm nay tốt đột xuất vây??? NK: ý ngươi là từ trước giờ ta không tốt đã vậy.....Tg: Á không ...không...Tỷ tỷ rất tốt nga..rất yêu thương con người nga.....).Gia đình! Nhắc tới hai tiếng thân thuộc ấy, nước mắt nàng bỗng trào ra. Chắc bây giờ pama lo cho nàng lắm. Nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn, nàng tiến hành sắp xếp lại "hành lý" của mình, cũng may là phòng nàng khá sạch sẽ và tương đối rộng, mặc dù xung quanh hơi hoang tàn một chút...Nhưng thôi, có quan trọng gì???? Nàng vừa cất xong khẩu AK và giắt dược khẩu súng lục vào người thì "Rầm!"

Nàng nheo mắt nhìn. thấy có 4-5 người đang đứng ở cửa, nhìn ăn mặc có vẻ diêm dúa và có phần hống hách.

- Tiện nhân to gan! Nhìn thấy bổn tiểu thư sao không chào???

Con bà nó, nàng có biết con mụ điên trước mặt là ai đâu? Mới sáng sớm đã nổi cơn lên với nàng.

- Ngươi sáng suốt hả????

- Ngươi là ai mà ta phải chào nhờ??? Nàng ngữ khí lạnh lùng phun ra từng chữ.

- Ngươi...ngươi...

- Ta thì làm sao nào???

- Ngươi chỉ là con của thiếp, ta là con của Chính thất, ngươi gặp là phải thỉnh an ta_Nàng ta tiếp tục nói.

Nàng liếc nhìn tất thảy bọn họ, ngoại trừ một thiếu niên nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng thì tất thảy mấy người còn lại đều ném cho nàng ánh mắt khinh thường. Nực cười! Đệ nhất sát thủ thế giới ngầm Tử Sắc Huyết Y mà có ngày hôm nay sao? Trước đây, người ta không ai dám mắng nàng một câu, thế mà vừa xuyên lại bị hạ nhục thế này! Thỉnh an? Chào hỏi? Các ngươi mơ đến kiếp sau đê! Kiêu hãnh của nàng cao ngất trời nga.

- Cho dù ngươi là con của Hoàng đế cũng không có phước phận được ta hỏi đến đâu. Còn của chính thất thì sao chứ? Cái đó với ta chỉ là Thượng Đẳng Tối Linh thôi ! Nên ngươi đừng nghĩ lấy thân phận ra mà dọa ta!Nàng nhàn nhạt phun ra từng tiếng

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không hiểu, sau một đêm, tại sao nàng lại thay đổi như vây? Nàng không phải là một kẻ nhu nhược nữa, từ người nàng toát ra sát khí thật đáng sợ.

- Nguyệt Anh, đừng khi dễ người ta nữa! Là thiếu niên nam tử lúc nãy.

Nực cười, cứ thử động vào một sợi tóc của nàng xem...nhẹ thì mái tóc ả sẽ được đổi kiểu, còn nặng thì.....Hắc hắc...ả sẽ chung số phận với hòa thượng nga.....

- Ca, sợ gì nó chứ? Nó không biết võ công, lại không được cha thương yêu. chúng ta có đánh nó thì cha cũng không cản đâu. Cha là thương muội nhất, chỉ cần muội nói nó làm muội ngã thì cha sẽ không làm gì nữa đâu. Nói xong , ả hùng hổ bước tới, giơ tay lên...

'Ba"

Sửng sốt, không phải nàng bị đánh mà nàng chính là người ra tay trước. Nhìn mặt tiểu muội muội sưng lên, miệng rỉ máu, mấy tên đứng sau vừa ngạc nhiên lại vừa kinh hỉ. Muội muội bọn hắn càng ngày càng ngang ngược, không ai trị nổi nữa, nhưng bất quá, trong lòng cũng không khỏi tức giận. Vũ Văn Hạ Nhi từ lúc nào trở nên lạnh lẽo như vậy?

- Ca Ca, ca để muội bị ủy khuất như vậy sao? Mấy ngày trước chỉ tại ả đi qua làm hoàng anh của muội bay mất, Ca phải lấy công bằng cho muội!!!

Cơn giận bùng lên, Hắn lừ mắt: Là ngươi làm bay sủng vật của muội muội???

a....Chuyện này là nàng không biết nha, vừa xuyên sao mà biết được?

- Đúng đó ca ca, ã đi qua làm hoàng anh ca tặng muội bay mất. hu hu...

Thấy nàng im lặng không trả lời, hắn nghĩ nàng sợ nên không nói. dù gì lúc nàng 14 tuổi hắn đã hành hạ nàng không còn là người nữa...Nghĩ tới đó, hắn lại thấy thích....Không hiểu sao hắn thích đánh nàng, cực kì thích a...hắn rút Bì tiên chuẩn bị vút vào nàng thì nghe được âm thanh nhàn nhã:

- Nếu trong vòng 5 khắc mà bì tiên của ngươi chưa chạm được vào ta thì người ngã là ngươi đó. Động vào ta thì đừng có trách ta xuất thủ không lưu tình! Nàng lạnh giọng....

Hắn cư nhiên thất kinh, mồ hôi bắt đầu rịn ra sau áo..ngữ khí này....hơn nữa, bì tiên hắn dấu rất kĩ, sao mà nàng biết?"??

- Ca. ả ta cư nhiên khinh thường huynh a, mau lột cái mạng che của ả ra rạch cho ả thêm vài đường đi..

lấy lại khí thế, hắn nhanh chóng vươn roi lên ..nhưng chưa kịp hạ xuống người nàng thì lập tức một chưởng lực cực mạnh đánh bật hắn ra xa....Hắn ngồi dậy ôm ngực, miệng phọt ra một ngụm máu tươi....

- Ca Ca... Ả tiện nhân, mau lên hết cho ta!

- Các ngươi dám không??? Nàng nhàn nhạt thách thức....

- Muội..là Như Ý Lan hoa chưởng.. tránh xa ra đi....

mọi người không tin vào ta mình nữa. Như Ý Lan hoa chưởng uy trấn giang hồ chẳng phải đã thất truyền...tại sao một nha đầu 17 tuổi lại luyện tới cảnh giới cao như vậy????

Mọi người còn ngơ ngác thì nàng đã đứng dậy, rút ra một thanh đoản kiếm sắc bến....

" Phựt ,....phựt...xoẹt...xoẹt....." Chẳng mấy chốc mà tóc Vũ Văng Nguyệt Anh không còn lấy một sợi.

- Cái giá cho kẻ gây rối ở đây! Còn đến nữa thì không phải là tóc ngươi mà sẽ là thứ khác rớt xuống đó? Ha ha ha....

Nói xong một cước, nàng đạp bay chúng ra ngoài không thương tiếc....

- Đừng để ta thấy các ngươi,và cũng đừng động vào ta....Hậu quả, các ngươi tự biết nga...

Nàng xoay người, khoan khoái tiến vào phòng, ngủ. Hôm nay chơi thật vui....

Ha ha...ngày tháng thú vị của nàng xem ra còn dài lắm http://bit.ly/18h4VBH

descriptionChếtChương 3: Gặp mặt lão cha!

more_horiz
Một tháng trôi qua kể từ ngày nàng trừng trị ả Nguyệt Anh.Cư nhiên ả ta từ lúc đó tới giờ chưa dám quay lại quấy rối nàng.Cũng tốt, đỡ phải hao tổn suy nghĩ chi cho mệt, ả ta mà tới thì nàng sẽ cho ả rã xương... Trong suốt thời gian này, nàng không ngừng tìm hiểu tất cả những vấn đề xung quanh mình và tỉ mỉ xây dựng kế hoạch tạo ra một căn cứ của bản thân. Dù gì cũng là siêu cấp sát thủ của thế giới ngầm, nàng không bao giờ cho phép mình khinh suất, trong từ điển của nàng không có hai chữ " Lơ là". Với nàng, tồn tại nó đồng nghĩa với việc toi mạng. Với võ công và thực lực của mình, nàng hoàn toàn không sợ gì nữa nhưng đề phòng vẫn là tốt hơn, ở cái thời đại này con người cho dù không thâm hiểm bằng thời hiện đại nhưng võ công lại cao thâm khó lường, nàng cũng biết ở đây không đào đâu ra súng ống hiện đại được vì vậy những thứ Quỷ Câu Hồn giúp nàng mang đến đây phải thật tiết kiệm nha, chỉ dùng khi cực kì nguy cấp...Nàng mông lung suy nghĩ, thân làm đệ nhất sát thủ như nàng ngoài phải thông thạo 30 loại binh khí, âm luật còn phải cực kì nhạy bén trong xử lí và võ công phải đat cảnh giới cao nhất nữa. Nàng đã thi được Huyền đai của karatedo và Hồng đai của Taycowdo cùng với việc sư phụ chỉ cho nàng bao nhiêu là bí kíp võ công khác. Nhiều lúc không hiểu vì sao sư phụ dạy cho nàng toàn là võ công cổ đại...Không ngờ bây giờ nàng lại dùng đến. Nhưng cũng nhờ mấy cái võ công này mà nàng áp đảo mọi băng nhóm, lên làm thủ lĩnh tổ chức sát thủ thế giới ngầm với cái tên Tử Sắc Huyết Y....Nhắc đến nàng, rùng mình sợ hãi. Nhắc đến nàng, khiếp đảm với sự tàn nhẫn khi hành sự. Nhưng nhắc đếm nàng, bao kẻ đai ca cũng ước ao có được sát thủ mĩ nhân đệ nhất.....
Nàng xinh đẹp, nhưng cũng cực lạnh lùng và khát máu. Ai đụng tới nàng, được. Nhưng hay để máu của hắn lại! Nàng nhớ tới trước đây khi được kiểm tra sát hach, 3000 đứa trẻ đã dược thả từ máy bay xuống cái nơi mà người ta gọi là " Mũi Cá mập", Bao nhiêu người đã bị cắn xé không thương tiếc, để tồn tại chỉ có một con đường "Giết kình ngư", rồi đến lúc 500 đứa trẻ sống sót được đưa vào vùng rừng AMazon, đầy mãnh thú, đầu nguy hiểm tự sinh tự diệt. Cho đến khi thân mình tơi tả, lê được tới bên kia khu rừng thì được tiếp tục đón chào bằng cả một đội quân tinh nhuệ sẵn sàng nhả đạn vào bất cứ ai....Ba nghìn đứa trẻ, cuối cùng chỉ chon ra một người và nàng đã "xuất sắc" vượt qua tất cả, giẫm lên xác của đồng đội mình bước lên vị trí cao nhất của tổ chức sát thủ thế giới ngầm...
.....Không suy nghĩ nhiều nữa, nàng nhanh chóng vận dụng mọi kĩ thuật đã được dạy bắt tay vào công việc......

Ba tháng sau.....
Nàng mãn nguyện nhìn thành quả của bản thân. Một vườn hoa???Không! Mà có! Có ai biết rằng dưới lớp hoa hoa lá lá ngụy trang đó là hàng vạn bụi Tử La Khuynh diệp đang đâm lộc xanh tươi.CHỉ một thời gian nữa thôi, dưới bàn tay của nàng chúng sẽ trở thành Đoạn trường thất linh độc cực kì nguy hiểm. Không màu, không mùi, không vị..nhưng chỉ cần một chút sẽ khiến cho người ta sống không bằng chết, da thịt sẽ bong ra từng miếng một, tróc đi dần dần cho đến khi nạn nhân chỉ còn là một bộ xương đen đúa....Nàng cũng không ngờ đất đai ở đây lại thích hợp để trồng độc dược như vậy. Ai mà ngờ được dưới rặng anh đào, huệ trắng và ngút ngàn hoa hồng kia là Hoàng kì trục thảo, Xích thủy đoạn hồn, Tiêu la nhuyễn độc và hàng trăm loại độc dược khác đang " Chờ" nàng biến chúng thành công cụ ghết người âm độc. Nàng cười nữa miệng," Được lắm, từ giờ các người cứ thử đụng vào ta đi, ta sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ sống không bằng chết, nềm hương vị khổ đau của TỬ Sắc huyết y ta...Máu của các ngươi, hảo hảo để lại mà tưới cho Đan Ngọc vô huyết hoa của ta...". Cẩn thận bố trí mạng lưới dày đặc tia tử ngoại, tia laze và hàng loạt thứ khác nàng nhếch môi cười âm lãnh.....Chỉ cần một caí nhấp tay của nàng vào laptop, hừ các người cứ chờ cho cơ thể rã ra đi...

Hôm nay tâm trạng nàng thật tốt nha, tự thưởng cho mình một tách Bích la Xuân cùng với cái bánh kem ngon lành, nàng khoan khoái hưởng thụ khí trời thoáng đãng....

- Vũ Văn Hạ Nhi, ngươi ra đây cho ta! khỏi cần nhìn nàng cũng biết giọng nói chua lét ấy thì chỉ có của con mụ Nguyệt Anh...."HỪ, hôm nay ta đang hào hứng, là ngươi tự dẫn xác tới đây cho ta thư giãn nha....Hảo, lần này ta xem ngươi ra khỏi đây như thế nào!" CHỉnh lại Mạng che mặt, dù sao cũng chưa nên cho mấy người ở đây bít khuôn mặt của nàng, nhàn nhã tắt phím bảo vệ trên máy tính, lấy cai ipon ra nghe nhạc...

- VŨ VĂn HẠ Nhiiiiiiiiiiiiiiiiiii......Ngươi còn không mau ra thỉnh an ta.....

Nàng để mặc cho ả la hét. Mặc kệ muốn làm cẩu thì nàng không cấm nha...CỨ thế mà canh cổng cho nàng....Hắc hắc..Muốn nàng thỉnh an? Nục cười! Trước đây các vị nguyên thủ quốc gia đến thuê nàng ám sát ai không những lễ lạt đầy đủ, khi nói chuyện cũng phải nhún nhường nàng mấy phần. Ả ta là ai chứ? Không đủ tư cách cho nàng liếc mắt chứ nói gì là chào ả

"Rầm!"

- TIện nhân! Sao không mau ra thỉnh an bọn ta???

Nàng lười nhác nhấc hàng mi dài, lờ mờ ngoài tấm mạng là Vũ Văn Nguyệt Anh, tên hôm trước và còn thêm một người nữa....
Thân hình cao lớn, trạc tuổi ngũ tuần, cả người y toát lên một khí thế vương giả không sao kể xiết...Có lẽ Là Vũ văn Đại tướng quân a..Nàng thầm đánh giá....

- Tiện nhân, Sao còn ngồi đó??

Nàng nhếch môi cười trào phúng...Hừ, dám gọi nàng là " tiện nhân", tội càng thêm tội. Hảo, ta gom tội ngươi lại rồi " Tiếp đón" ngươi một thể ...

- Hạ Nhi, sao phụ thân tới mà muội không đến vấn an sức khoẻ?? Vũ Văn GIa Thành thầm liếc nàng....

- Đến đây làm cái chi? Nàng chậm rì phun ra mấy chữ

- Hạ Nhi muội thật hỗn láo.

-.....

- Tiện nhân, Ca Ca hỏi sao ngươi dám..
" Ba"
Vũ Văn Nguyệt Anh ôm mặt, từ miệng ả ta một dòng huyết tinh chảy xuống. Thêm một lần gọi nàng là Tiện nhân, ả ta là muốn chết mà...

- xú nữ, ngưới dám....
"Ba" Mặt ả ta hằn đỏ vết tay....

- Ngươi chẳng là gì cả....

- Hạ Nhi, sao ngươi lại đánh Anh muội??

Nàng nghiêng mắt, hừ muốn gây sự được thôi, ta gây với ngươi...

- Ả ta đáng đánh...

- Hôm trước thì cắt tóc Anh Muội, hôm nay lại đánh muội ấy...ta không thể không đòi lại công bằng...

-...........

- Hạ Nhi mau xin lỗi Anh nhi đi

NÀng hờ hững , Bắt nàng xin lỗi, mơ đi.....Còn xem hắn có bản lĩnh không đã.
Vũ Văn tướng quân từ nãy tới giờ âm thầm đánh giá đứa con trước mặt, một cảm giác lạ lẫm trào lên...Rõ ràng sau tấm mạng che kia là một con người cực kì bản lĩnh và lạnh lùng...không như Hạ Nhi yếu đuối trước đây. Vì cớ gì mà nàng thay đổi nhanh như vậy, lão thực thắc mắc nha....Đang suy nghĩ vẩn vơ, thì "Binh" một tiếng, quay đầu nhìn thấy Gia Thành đang lăn lộn dưới đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi...

- Hạ Nhi, ngươi càng ngày càng quá đáng rồi đó! Y gầm lên giận giữ

QUAY ĐẦU NHÌN LẠI, THẤY y đang nói chuyện với mình, nàng nhếch môi hừ lạnh........

- Nghe Anh nhi kể, ta vốn định không tin nhưng thật không ngờ người càng ngày càng ngông cuồng như thế.

- Ngông cuồng??? ha ha ha.....

- Ngươi thật to gan. trước mặt ta mà dám đả thương hai hài tử của ta.Hôm nay....

...
- Nói vậy chẳng lẽ ta không phải là con của ngươi??Nàng nheo mắt cười trào phúng...
Lão già ngậm miệng, hết đường chối cãi. quả thực đứa con này từ trước đến giờ hắn gần như đã lãng quên.....(Tg: Lão già đáng ghét!!)

- Hạ Nhi sao muội dám nói phụ thân như vậy?

- trí tuệ! Ngươi không đủ tư cách nói ta..

- Cha....có cha ở nhà mà ả còn như thế, khi cha đi thì ả còn thế nào? Anh nhi bị khi dễ đó...Mau đòi lại công bằng cho nhi nữ a...

- Hạ Nhi mau tạ lỗi Anh nhi và Thành nhi...

- Nực cười.

- Hạ nhi! _Lão gầm lên giận giữ...

- Ngươi làm gì ? đánh ta ư...Hừ con cái của ngươi một là hồ li tinh, một là ăn chơi trác táng...thế mà trước mặt vẫn đóng kịch như thật a....

- Hôm nay không dạy dỗ thì nghiệt chủng nhà ngươi không còn biết sẽ nghông cuồng như thế nào...

"Dạy dỗ" Nàng...ha ha...xem ngươi có bản lĩnh không đã......Nàng nhàn nhã uống trà như khiêu khích lão....
" Vút" BÌ tiên quất lên không khí dũng mãnh hướng nàng mà lao tới....
Nàng hất luôn chén trà đang uống dở, điều chỉnh nội lực trong bàn tay hướng về roi dan phóng tới..
"Phực. Tách!"
Sợi thừng rớt thẳng xuống sàn nhà. Lão cha không tin vào mắt mình nữa....Là ..là Âm Thủy Nhược Long công a...Từ bao giờ mà nàng trở nên cường đại như vậy???
Vũ Văn Gia Thành mặt cắt không ra máu lắp bắp....

- Phụ Thân, nàng còn biết Như Ý...

Phịch!

- Nhiều chuyện....

Nàng đến gần ả Nguyệt Anh đang run rẩy, xốc tóc ả lên..

- Vừa rồi ngươi dám gọi ta là Tiện nHân???

- Ta...

Nàng cười quỉ dị hất lên một cung trà điều chỉnh cho nước quất khắp người ả và cả Vũ Văn Gia Thành cùng với Vũ Văn tướng quân....Một Cước đạp cả ba ra khỉ cửa....Nàng buông một câu lạnh lùng:

- Gây sự với ta...chỉ có chết! Cút!

Nàng khoan khoái nhìn họ khuất dần cho đến khi nghe tiếng kêu long trời của ả Nguyệt Anh " á......Đau quá...."

" các ngươi cứ từ từ mà chịu đựng đi. Cái cảnh không gãi thì ngứa điên người mà động vào thì đau đớn thấu xương ấy....không ai có thuốc giải đâu nga...dám gọi ta như thế chưa thể buông tha cho các ngươi được...."
Nàng quay đầu vào hoa viên điều chế dược mới. "Hừ không cho các ngươi nếm đủ, ta thề ta không phải Tử Sắc Huyết Y"
Theo dõi chương tiếp theo tại: http://bit.ly/18h4VBH

descriptionChếtChương 4: Đá rớt Soái ca!!

more_horiz
< Các TY của muội, chương này là Soái CA Nhất Thiên bước lên catwalt nha. *tung bông, tung bông* Nào


Ha ha....Nàng hảo vui vẻ nga.....Mấy hôm nay không ngừng nghe tiếng la hét điên cuồng của mụ Nguyệt Anh và tên hỗn đản Gia Thành, nàng thấy trong lòng thật kinh hỉ. Ai bảo động vào nàng...Cứ từ từ mà nếm mùi nga, nàng đâu dễ buông tha như vậy..."Các ngươi mới chỉ nhận được sự đau đớn và ngứa ngáy nhất thời thôi a....cứ chờ Tử Sắc Huyết Y này cho các ngươi nếm hương vị của ngũ chi đứt đoạn, thân thể bị hành hạ thống khổ như chịu đựng khổ ải của Địa ngục trần gian na.....hắc hắc". Mỉm cười nhìn số dược vừa chế, mắt nàng hiện lên ánh cười quỷ dị....
Đêm nay, nàng còn bận nên tạm tha cho họ nga...Số là hôm trước nàng đi đến cổng phủ thì có nghe thấy Lão cha đang nói chuyện với một vị Hàn tướng quân nào đó, chủ ý việc hôn sự gì gì đó với đại công tử HÀn gia...Nàng đáng ra cũng chẳng hề quan tâm gì nhiều vấn đề này cho đến khi biết mình sắp là nạn nhân của cuộc buôn bán chính trị này...Nàng không khỏi tức giận...
* Hồi tưởng...

- Hàn huynh, được kết làm thông gia với nhà Huynh là phúc của ta rồi! Vũ Văn tướng quân cười nói

- Huynh thật khách sáo nha, được huynh chiếu cố là phúc của Lãnh Đông nhà ta ....

- Huynh thật là...Hạ nhi nhà ta tuy không xinh đẹp như bao nữ tử khác nhưng nó cũng không như người thường a....

- Đúng vậy, tam tiểu thư chắc hẳn Cầm kì thi họa không ai sánh được, lại là khuê nữ chưa từng bước chân ra ngoài, ta thực sự an tâm....

Bla ...bla....*

Muốn nàng kết hôn???Mơ đi lão già. Ta còn nháo chưa đủ nha....Muốn gả ta cho cái tên Lãnh Hàn gì gì đó ....ngươi cứ chờ đi...Nàng thừa biết đây là kiểu hôn nhân sặc mùi chính trị, Vũ Văn Hạ Nhi khắp cả thành ai cũng biết là một nữ tử vụng về,xấu xí...lão kia nói như vậy chắc chắn cũng chẳng có gì khác ngoài mục đích liên kết nhau a.....Nàng lắc đầu...trò này xưa rồi 2 lão ạ...cứ để tối nay ta bát nháo Hàn phủ thế nào đi....Hắc hắc....

Ép hồn nàng? đừng hòng mơ tưởng.
Giờ Hợi( 10h-12h đó mí ty) Nàng lặng lẽ phi thân khỏi Vũ Văn tướng phủ.....
Đáp xuống nhẹ nhàng bên một cành cây, nàng lặng lặng lôi ra một tấm bản đồ, dùng đèn pin siêu nhỏ quan sát kĩ lưỡng...."Ha ha...Hàn lão gia, Phủ đệ của ngươi không ngại để ta thử nghiệm dược mới pha thuốc nổ chứ????"

Một thân bạch y tiêu sái phi thẳng xuống hậu viện không một tiếng động..( Tg: Rồi..rồi...Nàng bắt đầu hành động rồi, tội nghiệp Hàn gia....NK: Tg, nói lại ta nghe? *mắt nguy hiểm, tay khẽ rút ra bột phấn*....Tg: Á, em nói là hàn gia đáng ghét thông đồng với lão kia để hại đời tỷ a...đáng ghét...đáng ghét nha...,NK: Ngoan...)
"cạch cạch...cạch" Những ống dược cuối cùng được nàng đặt cẩn thận trên mấy ống...thước nổ. "
Ha....thông đồng phá ta, các ngươi tiêu rồi...". Sắp đặt đâu vào đấy, nàng lẵng lặng phi thân tới phòng của Hàn tướng quân không tiếc tay châm lửa tại đây mà đi nga....Lanh lẹ vọt ra ngoài, nàng mãn nguyện nhìn thành quả của mình...Cả hàn phủ vang tiếng nổ long trời với một mùi cực kì khó ngửi bốc lên xa hàng chục mét vẫn thấy được..."
Lão Hàn, chọc ta thì hay cùng gia quyến nhà lão nói lời từ biệt với cái nhà vệ sinh đi...( Tg: tỷ à, tỷ cho gì vào dược vậy?? Nk: Có chi đâu? chỉ một chút dược gây ngứa và mẩn đỏ+ 2/3 thuốc xổ a....Ta còn hiền hào hứng...Tg : úi mẹ ơi! Thía mà Hiền...Nk * lườm*>

Thỏa mãn, nàng tản bộ dạo mát bên cầu....Không hiểu cái gì thúc giục nàng bước đến đây nữa....Ngồi trên tiểu đình. lặng nhìn trăng tròn tỏa sáng, nàng bỗng thấy thật bình yên...Khắp hồ, sen hồng ngào ngạt, hương thơm theo gió cốn lên dễ chịu vô cùng....Không khí của nàng đang thập phần lãng mãn thì không hiểu từ đâu nghe " Ùm" một tiếng...Nàng cau đ/c khó chịu, thật tức nha....Kẻ nào muốn chết mà phá nàng như thế chứ???

- Vương gia tha mạng, nô tài chỉ ..

- trí tuệ!_ Lạnh lùng toát ra từng chữ, ngươi làm cho tiểu hoàng anh bay mất, đáng chết..

- Vương gia, xin tha mạng ....
" rắc..." Khỏi nhìn nàng cũng biết, tên cẩu nô tài nào đó vùa từ giã cuộc đời vì gãy đốt sống cổ nga...

- Khốn khiếp......
Hừ, việc của thiên hạ nàng vốn không quản, ai chết thì mặc kệ a....Đang thoải mái nhâm nhi điểm tâm mang theo, nàng giật mình nghe tiếng:

- Phiền vị huynh đài đây nhường chỗ, chủ nhân ta muốn thưởng nguyệt!

-.....

- Vị huynh đài đây.....

- Câm_ Nàng không thèm nhìn tên thị vệ sau lưng mình tiếp tục uống mĩ tửu...

- Ngươi thật kiêu ngạo a...Mau nhường chỗ..._Ra lệnh cho nàng?Hảo. Đạp thẳng tên hộ vệ lắm lời ra bờ, nàng bình thản uống tiếp....

- To gan, trước mặt ta mà dám đả thương người....Ngữ khí lạnh lùng cực điểm..

Nàng quay lại, Hảo soái ca nga...Ngũ quan hoàn hảo, cao ráo vạm vỡ, mái tóc đên dài phiêu diêu trong gió.....
- Thì sao??? Nàng chậm rì phun ra từng tiếng

- Mau dời chỗ, tối nay ta không muốn sát sinh

- Không phải ngươi vừa làm sao?

- Mau cút đi nơi khác...

- Nực cười.....

Trên trán hắn giăng đầy hắc tuyến, tiểu tử này...Hắn lạnh lùng cất tiếng:

- Nếu vậy thì bắt buộc ....Liếc mắt gọi 1 tiếng " Tuyết Sơn!" Ngay lập tức một nam tử ao đen xuất hiện trước hắc..

- Chủ nhân có gì sai bảo???

- Tiễn hắn ....

Tuyết Sơn lòng thầm chột dạ. Vương gia ngày càng âm lãnh a...Ghết người không chớp...

- không có đầu hắn sẽ là đầu ngươi...

- Huynh đệ này, ta...

- Vô dụng_ Nàng nhàn nhạt cất tiếng...Nam nhân này thật dẽ bị người uy hiếp a...

Kiếm ảnh giơ lên chưa kịp sát nàng thì một cỗ kình lực đã đánh bay hắn hộc máu...

- Trả lễ cho ngươi!
" Bùm" Hắn bay xuống nước không kịp đỡ.
Giận dữ gầm lên rung mặt nước:

- Truy!

Dám Dùng Như Ý Lan hoa chưởng đánh hắn ngã....Không tìm ra tên tiểu tử này xả gan nướng thịt hắn không cam tâm.....Mà khoan đã Như Ý Lan HOa chưởng không phải là của.... Được lắm tiểu tử, món nợ này ngươi có chết thành tro ta cũng sẽ đào mồ mười tám đời tổ tiên ngươi lên trả thù...

descriptionChếtChương 5: Nhập Hoàng cung Hoàng Long quốc

more_horiz
Hừ hừ...thật tức chết nàng mà, đang thưởng thức cảnh đêm lãng mạn như thế mà hắn ngang nhiên phá đám, thật muốn cho hắn ăn mấy phát súng máy cho hắn rã xương ra.....

Tên hỗn đản thực làm nàng tức chết nga...."Đã làm mất nhã hứng của ta ngươi liệu hồn mà trả giá.....Tên vương gia chết tiệt hỗn đản kia....hắc hắc..."
Nàng nhanh chóng phi thân về phòng mình, nhanh nhẹn điều chế những thứ vừa thu thập được ở Hàn tướng phủ...Oa, tuy là đi bát nháo nhà người ta nhưng nàng thu được cũng không tồi nha...
Tuyết sơn linh thủy này cực hữu hiệu cho độc Đoạn trường thất linh mà nàng đang chế nga...Hắc hắc còn linh chi tuyết thảo nữa, trị thương cực hảo hảo luôn....Độc dược linh dược nàng đều có đủ rồi, xem lần này ai dám đụng vào nàng nữa không a...( Tg : ối dào, thì trước tới giờ tỷ có cho ai đụng zô đâu mừ...Nk : Tg em vừa nói cái chi????*ánh mắt thập phần nguy hiểm*....Tg * mồ hôi tuôn ra* à, em nói chị là xinh đẹp tài giỏi nhất nga....NK: thức thời đó)

Đang chiết độc từ bụi tử la khuynh diệp, nàng bỗng dừng lại...." Haiz...thiếu mất Tuyết ngọc chi lan làm thuốc dẫn rồi...ô ô đi đạo chích của nhà nào bây giờ????
.......................
Cùng lúc đó, tại phủ Lãnh vương gia....
Một con người mặt hội không có lấy một tia cảm xúc, lạnh lùng nhìn vào đám thuộc hạ dưới trướng. Bọn ám vệ mặt cắt không còn máu, im lặng chờ đợi. Ai nha....sao bọn họ lại có thể gặp một vị chủ tử lạnh lùng băng huyết như thế này chứ? Số khổ a...

- Có tìm được người???

- Hồi bẩm vương gia, bọn thuộc hạ truy hắn tới rừng tử trúc thì hắn bỗng mất hút không để lại dấu vết...

- Di?_ Hắn đập bàn cái rầm...Mặt bàn lách tách....rồi biến thành bụi phấn bay đi không chút dấu vết....

- Vương gia tha mạng, bọn tiểu nhân đã tìm khắp một vùng 30 dặm mà không thấy hắn đâu...

- Truy tung hắn, trong vòng 3 ngày phải có hắn cho ta....

- Đa tạ vương gia ân chuẩn. Bọn thuộc hạ sẽ cố hết sức....

- Lui đi.

- Tạ vương gia_tên ám vệ thở phào...cuối cùng cũng thoát a....

-.....

- À, còn một thứ nữa ạ

- Nói.

- Tên tiểu tử đó rời đi làm rớt cái này....Hắn móc trong ngực áo ra một cái lắc tay mà trắng nhỏ xinh, trên gắn hai con gấu nhỏ bằng thứ đá gì đó rất đẹp...long lanh trong suốt nhưng khi đưa ra ánh sáng thì vạn màu hiện lên thập phần rực rỡ..( Hb: oa oa là kim cương...kim cương... các nàng ơi...)

- Lui đi.

- thuộc hạ tuân mệnh.

Hắn cẩn thận ngắm nghía chiếc lắc tay xinh xắn...thật ra hắn cũng chẳng biết là cái gì,nó không như vòng phỉ thúy mà nữ nhân thường đeo, nhưng xem kĩ thì chỉ có tay nữ nhân mới đeo vừa a....Mùi thơm trên vật kia thật là dễ chịu, thoang thoảng mùi dược liệu cùng với hương thơm của hàng vạn bông hồng đang khoe sắc....."
Chẳng lẽ hắn là nữ nhi????" Nhất Thiên thầm nghĩ nhưng rồi hắn nhanh chóng lắc đầu..." Không thể nào..nữ tử không thể luyện Như Ý lan hoa chưởng tới cảnh giới cao như vậy" . Nói thật hôm đó, tiểu tử kia mới chỉ dùng khoảng 5 phần công lực đánh hắn, nhưng may mắn hắn có võ công cực thâm hậu nên cũng không suy suyển gì..gặp phải người khác có lẽ vong mạng như chơi....Hắn thực không biết khi toàn thân kia phát huy sức mạnh thì nó sẽ cường đại đến cỡ nào.....
......................................

Phủ đệ Vũ Văn gia.......

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết Vũ Văn tướng quân lần này xuất chinh lập được chiến công hiển hách, trẫm ban thưởng cả toàn gia tối nay vào cung ngự yến....Khâm thử...

- Tạ chủng long ân...Vũ Văn tướng quân kinh hỉ đón lấy chiếu chỉ từ tay lão công công....

- Chúc mừng Tướng quân nga, Ngài đúng là mãnh tướng của triều ta..... Lão công công cúi người

- Đa tạ Hoàn công công, người quá lời rồi...

- A... Tối nay các vị khác cũng dẫn theo nữ nhi của mình đi...Nghe nói Lãnh vương gia đang tìm ý trung nhân a....Lão công công ý vị nói rồi lui về hoàng cung..

Vũ văn Nguyệt Anh mừng vui cười kinh hỉ....Vương gia a...Lãnh vương gia anh tuấn bất phàm,ả vừa nhìn vào đã động tâm không ngừng nhớ hắn....Tối hôm nay, ả quyết phải câu dẫn hắn cho bằng được...Khi là Lãnh vương phi rồi, ả tha hồ sát phạt a...( ối ồi, mụ này điên rồi...)

- Cha, chúng ta có báo cho Hạ nhi biết không??? Là Vũ Văn Gia Thành...Từ ngày bị nàng giáo huấn, hắn dường như đã tu chí, đàng hoàng nhiều....

- Cho ả đến á??? Ả ta không xứng đâu đại ca...

- Nhưng Hạ Nhi..

- Muội đã nói rồi, Ả tiện nhân đó làm sao có thể bước vào đại điện chứ....Huynh không sợ ả làm cho mọi người chết khiếp sao.....

- Cha...

- Thành Nhi,Anh nhi nói đúng...ta không muốn mang nó theo....

- Nhưng dù sao Hạ Nhi cũng là người của Vũ Văn gia ta....Mọi người ai cũng biết...

- Thì nói ả bị phong hàn không đến được là xong nga...

" Rầm!!"
- Ta cũng không có thèm _Ngữ khí lạnh lùng cực điểm, nàng tiêu sái dời bước chân đi về vườn hoa......Hứ, Hoàng cung???Nàng thà ở nhà điều độc dược còn hơn a....Nhắc đến dược mới nhớ, nàng cười quỷ dị rồi rút vào phòng Vũ Văn Nguyệt Anh...."
Hắc Hắc...xem bản mặt ngươi đêm nay như thế nào, có dám nhìn ai nữa không..." Nàng rắc rắc một ít bột vào hộp trang điểm của ả ta......Về phòng, nàng bỗng giật thót...Sao lại quên mất nhỉ...Hoàng cung...đúng, ở đó chắc chắn sẽ có Tuyết ngọc chi lan a...Và không chừng còn có cả Đông trùng hạ thảo cho Đan ngọc vô huyết hoa của nàng ăn nga...Nàng cười lạnh....." Hoàng thượng a, đêm nay ta phiền ngài rồi...."

***
Vũ Văn Nguyệt anh phấn son diêm dúa cùng cha và huynh trưởng bước lên cỗ xe chờ sẵn, lòng khấp khởi mừng thầm...Lãnh vương gia.....Ả phải câu dẫn hắn.....

- Cha, còn hạ nhi...

- Sao ca ca cứ nhắc đến ả thế?? hay ca ca bị ả bỏ bùa mê thước lú gì????

- Anh nhi không được sàm ngôn. Còn Thành nhi hãy nhớ vì sao mà mẫu thân con qua đời...

- Vâng, cha.....


Chờ cho bóng chiếc xe ngựa đi khuất nàng thi triển khinh công bay tới Hoàng cung của Hoàng long quốc....

Oa hảo đẹp nga...Đúng là vô cùng lộng lẫy....Khắp nơi danh hoa đua thắm gió thoảng mùi hương...trong đại điện vô vàn tiếng oanh tiếng nhạn ríu rít....Mọi người vui như đi hội...
- Lãnh vương gia tới.....
Tức thảy mọi người đều quay về phía đại môn, một thân bạch y tuấn mĩ phiêu dật rung động lòng người tiêu sái bước vào...Vũ Văn Nguyệt Anh thầm nuốt một ngụm khí lạnh...Hảo Nam nhân a...."Người này đã định, phải là của ta.."
Ả hết sức giữ gìn, cố tạo ra một hình ảnh tú nữ khuê các...Mắt lúng liếng nhìn Nhất Thiên. Nhưng thật tiếc...Hắn không thèm liếc ả một cái. Loại nữ nhân này quanh hắn nhiều vô kể a....
Cùng lúc đó, ở ngự hoa viên....
- A ha...đ/c đây rồi...Nàng vui vẻ ngắt lấy nhánh Tuyết ngọc chi lan, giấu vào áo....Đang tính chuyện li khai thì nàng nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo...

- Nếu ngươi dám kêu lên ta lập tức giết không tha....Một thân ảnh cao lớn ôm riết lấy một cụ bà phúc hậu
ăn mặc cực sang trong và quý phái...
- Có được ta ngươi cũng đừng hòng bắt ép hoàng nhi....

- To mồm a...ta biết hắn rất thương thái hậu a

Hóa ra là thái hậu a....Lòng nàng bỗng chùng xuống...Papa nàng, mama nàng và cả ông nội nữa chắc chắn rất lo cho nàng a...Hảo, tên này gián tiếp chọc nàng...nàng không thể tha...

- Mau buông bà bà...

- Lão thái hậu và tên thích khách bất ngờ quay sang nhìn nàng...

- Hô hô một tiểu tử vắt mũi chưa sạch cư nhiên đám uy hiếp ta????

- Mau buông...Khí thế bức người cực điểm

- Nếu ta nói không thì sao????

- Cứ thử nếu muốn die...


- die????

-....

- HẢo, đã thế ta càng không bỏ ra a....

- Nhất quyết không buông??

- Ngươi nghĩ ta sẽ buông sao....

Vậy thì...Bắt buộc.....Nàng cười trào phúng tay vẫn nhẹ lớp cánh hoa đào....

- Phụt!!! Một ngụm máu phun ra từ miệng hắn...nàng nhanh chóng kéo lão bà về phía mình cho hắn thêm một chưởng.....

- Sao ngươi biết Như Ý lan hoa chưởng???_Hắn thất kinh

- Dư thừa...
Vừa lúc đó một mảnh hoa rơi ra từ áo nàng.....

- Ngươi đến đây lấy Tuyết ngọc chi lan???

- .....

- Hắc hắc...Xem ra hôm nay không đoạt nó ta không là Huyết Ảnh.....

Muốn lấy của nàng???? Mơ đi cưng....Cấp cấp quay sang lão bà bên cạnh

- Mau rời tới đại điện a...

Vừa quay người lại, hắn đã ở trước mặt nàng, ma trảo vung lên ....Nàng giật mình lùi lại...Tấm mạng che mặt không an phận mà rới xuống....Ngây ngốc....Đẹp không tì vết, tựa tiên tử giáng trần a...Không nàng so với tiên tử còn gấp vạn lần....Làn da trắng tuyết, mái tóc đen dài như thác đổ, ngũ quan thanh tú vô ngần...

- Nhìn thấy dung mạo ta, tức là phải chết......Nàng không nhanh không chậm xuất ra một chiêu nữa.....Tên sát thủ phun máu đầy người chết tại chỗ....
Nàng ung dung chỉnh khăn che mặt mà không biết có hai người đã nhìn thấy tất cả....
" Ô ô, nàng là cháu dâu ta...LÃnh vương phi ta định cho con rồi..."

" Tiên nữ a...Bất quá phải cướp được Tuyết ngọc chi lan từ nàng và báo cho giáo chủ biết a...khả ái như thế...chắc chắn Ngài sẽ thích a..."

Nàng còn chưa li khai hoàng cung...còn phải xem kịch hay nga...Vũ Văn Nguyệt Anh...hắc hắc......Ngồi trên mái ngói cung điện, nàng thảnh thơi mà không biết mình sắp trở thành Lãnh Vương phi a....

descriptionChếtChương 6: Bát nháo Hoàng cung

more_horiz
-Hoàng thái hậu đến......Giọng chua loét của một tên thái giám......

-Nhi thần thỉnh an thái hậu! _Hắn và hoàng đế cung kinh nói.....

-Chúng thần tham kiến hoàng thái hậu! Hoàng thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ! _Quan viên trong hoàng cung nhất loạt quì xuống..

- Bình thân đi, chúng khanh gia_Hoàng lão bà nhẹ nhàng nói

-Chúng thần đa tạ hoàng thái hậu...

Yến tiệc diễn ra thực vui vẻ a....Khắp nơi rộn ràng tiếng nhạc, hương thơm mĩ tửu theo tiếng đàn, điệu vũ phất lên thấm vào lòng người thât dễ chịu......

Bất quá lúc đó nàng đang ngồi “Măm măm” cái bánh ngọt lấy ở ngự thiện phòng lúc nãy, chờ đợi. “Hắc hắc.....Vũ Văn Nguyệt Anh đáng chết, xem ngươi lần này còn có thể nhìn ai nữa....” Nàng cười quỉ dị......

***

-Hôm nay trẫm truyền các khanh đến đây cùng với gia quyến không ngoài việc thiết yến mà còn vì Lãnh Vương gia tuyển phi....

-Hoàng huynh! Ta đã nói bây giờ chưa phải lúc....Hắn hừ lạnh liếc qua một lượt. HỪ, những nữ nhân này chẳng có gì đáng để ý cả....Bất quá lũ đàn bà đều thâm lam và ngu ngốc như nhau....< Này huynh nghĩ quá đáng rồi đó....tg gầm ghè. Không phải sao? Thiên ca lườm lườm...>

-Ô ô....Thiên nhi không thương ta a.... con không thương lão bà này quanh năm chờ có hoàng tôn để bế a....

-Đúng đó hoàng đệ, đệ cũng đã 21 tuổi, lập gia thất được rồi a.....

-Không thành thân_Hắn sắc mặt đen sì, giăng đầy hắc tuyến lạnh lùng nói....

-Ô ô ...Thiên nhi......

-Nãi NÃi....Nhi thần đã......

- Thiên nhi là không thương ta nữa....Ngày xưa ta là thương con nhất....@$%^&*(>>>>>......

-Con.....thôi được rồi, nhưng sau đó cô ta không có về nữa thì đừng trách nhi thần...Mặt hắn sa sầm...

-Được rồi nhưng bất quá ta....

-Hay nhân lúc này đông đủ tiểu thư khuê các cùng sứ thần, chúng ta tổ chức luôn đi........Lão bà bà lườm hoàng thượng 1 cái khiến hắn rợn “ da gà”....Ủa, không lẽ hắn nói sai sao?? Đệ đệ tuyển phi không phải là đúng ý thái hậu sao????

Mấy tiểu thư kia nghe Hoàng thượng nói vậy thì sướng như điên..nhưng ai cũng cố gắng giữ lễ nghĩa....Ai cũng muốn hình ảnh của mình là tú lệ đoan trang a...."thực nhàm hào hứng...” Hắn thầm nghĩ... Trong khi mặt hắn như cái đáy nồi thì các nàng lại tích cực tơ tưởng...Lãnh Vương gia.....Anh tuấn tiêu sái....uy danh lẫm liệt....cao lớn khôi ngô...Được làm Lãnh Vương phi thì chắc chắn là cuộc đời lên tiên a.....

-Bất quá tổ chức luôn đi! Các nàng ai là tài nữ nhất sẽ để Hoàng đệ lựa chọn.....

Các tú nữ lần lượt thể hiện a.....Các nàng ai cũng muốn lọt vào mắt xanh của vị vương gia anh tuấn rạng ngời...không ngừng đem hết tài năng ra phô diễn....

Nàng gỡ ngói ra xem ...ngán ngẩm lắc đầu....Oa người ta vừa nói đã như thế..thật giống kĩ nữ a.....

Trong lúc các nàng múa máy mù mịt, đàn ca không ngớt....Hắn chỉ chớp mi lạnh lẽo...

“ Nhàm hào hứng...”

“ Không hấp dẫn”

“ Tẻ nhạt”

Bla...bla.....Hắn chỉ có thế....

-Tiếp theo là Vũ Văn Nguyệt Anh, Nữ Nhi của Vũ Văn đại tướng quân.....

Nàng ở trên mái nghe thế thì cười nguy hiểm....Xem ra tới lúc rồi a.....

Ả Nguyệt ANh vừa bước ra....vận một bộ y phục màu HOàng kim lóng lánh....cười e thẹn.. Ả vừa nhấc tay lên múa thì không biết từ đâu một cơn gió thổi tới, cuốn bay một phần y phục của ả để lộ làn da trắng ....Nhưng kinh dị hơn là trên mặt nàng ta bỗng xuất hiện đầy nốt li ti màu tím.....

-Thật mất mặt, người như thế mà cũng tham gia....mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao....Nghe đồn Nữ nhi của Vũ Văn tướng quân xinh đẹp mà sao giờ lại ra cái bộ dạng này????

-Cha, làm sao vậy???Ả nguyên lai không biết tí gì chạy lại hỏi phụ thân mình......

-Nguyệt Anh, con trang điểm sao kinh khủng vậy???_Lão thật không biết đây có phải là con gái lão không nữa....Khắp người ả bây giờ chỉ là một thân hạt tím đầy mình.....

Vũ Văn Nguyệt Anh chộp láy cái gương trên tay một nữ tì, xen xong chỉ hét lên một tiếng “á.....” rồi ngất xỉu......

Nàng cười nham nhở.....cho cả Vũ vĂn gia ngươi mất mặt a.....Đang định dời đi thì một vật sắc lạnh đã đặt trên cổ nàng....

-Mau giao Tuyết Ngọc chi lan ra.....

-Bỏ đao xuống trước khi hết cơ hội_Nàng nhàn nhã phun từng chữ..

-Tiểu tử hỗn láo....

- Ta không nói tới lần 2 đâu.....

-Ngươi là cái gì à ta phải sợ chứ....

Nàng cười âm lãnh, thực sự tên này muốn chết rồi.....

- trên mái có người .......

Hắn nhàn nhạt nhấp trà...Thích khách???HỪ, không biết nên cho tên thích khách thứ 1000 chết như thế nào đây????

-Mau đưa Tuyết ngọc chi lan....

-Sorry....ta chưa từng để bị cướp đồ a...Nàng cười trào phúng...Vờn cho hắn một lúc đã rồi cho hắn nếm mùi vị Nhuyễn cốt tán nàng mới chế a....Người hắn sẽ cong lên, xương dần vỡ vụn....Oa! Tuyệt!< oh my god mẹ ơi, dã man!!>

-So...ryy.....Là gì ??????

-trí tuệ. Cho ngươi cơ hội xem ra không biết quí trọng a...

-NÓi nhiều, mau đưa ra đây, không thì đừng trách ta.

-Ra đi_5 ngườiở mái bên kia, 4 người trên cây a....

-Ngươi.....sao ngươi biết???Hắn kinh hãi.....Người này có cái gì đó giống với giáo chủ của hắn nga.

Nàng hừ lạnh nhìn đám hắc y nhân trước mặt, lạnh lùng xuất chưởng.....

“Phụt” Tên lúc nãy sau khi trào ra một ngụm máu tươi, cả người liền teo lại, đen đúa rồi biến thành bụi bay đi.....

-Hắc hộ pháp!!!! Lên cả!!!!Một tên bạch y trắng giận dữ điên cuồng...Tên tiểu tử to gan dám đụng vào đệ đệ hắn.....

Hừ, đã lâu không có ai tập luyện, xem ra lần này thực tốt a....Không để ý nơi nàng đứng đang là hoàng cung cùng với kẻ thù là tên vương gia đáng chết trong đó, nàng cùng đám hắc y nhân giao đấu ngay trên mái ngói điện Ngưng Bích mà không để ý một đám bát nháo đã ra “Hóng”.Giật mình, là tiểu tử đó....Xem lần này ngươi sẽ được gặp Diêm vương như thế nào...

-Hoàng thượng! Cả đám võ tướng định xông lên thì hắn lạnh lùng một câu:

-Lui...

Khí thế bức người, cả đám lão thần không lạnh mà run....

“Tiểu tử, xem ra ngươi cũng khá đấy chứ....Thú vị” _Hắn cười ngạo mạn

-Con bà nó. Nàng tức khí...Hảo hảo liên hợp đánh nàng. Rút luôn cái súng lục đang giắt trong người..”đoàng, Đoàng...Đoàng” tiếp sau đó là ba tên ngã phịch từ trên mái ngói lưu li xuống, giữa trán còn có một dòng máu chảy ra...Thất kinh! Không chỉ bọn hắc y nhân mà cả hắn cũng vậy.Ra tay mạnh mẽ, lạnh lùng...không chút lưu tình. Cực tàn nhẫn. Cực bá đạo.Đáng ngạc nhiên hơn, binh khí của tiểu tử đó chỉ là một cái gì đó đen đen, ngắn và không có vẻ sắc bén gì< Á..hơn thần đao bảo kiếm của mí ngừơi đó. NT: THiệt Hả??/ Ừ>

Bạch y Nam tử xem chừng là cầm đầu, thấy tình thế cực không ổn liền liếc mắt xuống phía dưới. Ánh mắt hắn dừng lại trên người lão bà bà...Nàng cười mỉa ma.Uy hiếp bọn bên dưới giết nàng? KHông có cửa!!!!

-Uy, tính mượn đao giết người???Nàng nheo mắt. THoát cái Bà bà đã nằm trên mái ngói...

-Mau giết hắn, nếu không lão thái hậu sẽ chết! _Hắn cứa một kiếm sắt vào Thái hậu..

-Uy hiếp họ?E rằng không có khả năng...Hắc hắc...

Bên dưới Vũ Văn tướng quân mặt tái xanh....Giọng nói này không phải là của...Hạ Nhi sao??? KHông thể nào. Hạ Nhi sao có võ công cường đại tới mức đó...Hắn thừa biết mấy người nàng vừa ra tay là Thập đại Sát nhân trên giang hồ nga....Mặc dù không hiểu sao nàng thay đổi nhưng hắn vẫn không tin được...

-Vũ Văn tướng quân....Sao mặt ngươi tái mét vậy????Tiết Anh< Soái Ca hoàng thượng đó> thâm trầm hỏi hắn. Không phải vừa nhìn thấy Thập đại sát thủ là tướng quân liền sợ tới mức sắc mặt khó coi như thế cứ????

-Mau thả người! Hắn chậm rãi phun ra mấy chữ....

-Ta biết ngì võ công tái thế nhưng bất quá ta cũng không quá vô dụng. Trước khi Phong Thần Thập chưởng của ngài đánh tới thì lão Thái hậu cũng đi a...Ngài không muốn trở thành.....

“Đoàng!” Am thanh khô khốc vang lên, ngay bên dưới chân bạch y nhân.

-Vô dụng! Một tiếng phun ra cùng Với thân ảnh tên kia rơi xuống .....CHớp nhoáng. KHông thấy ra chiêu. Chỉ có cái vật nàng cầm lúc nãy còn bốc khói.....Hắn Nhìn nàng kinh ngạc

-Móc mắt ngươi ra giờ.

Ha ha...nực cười..Lãnh Vương gia lãnh khốc vô tình giờ bị doạ móc mắt ra á..Hắn sắc mặt đen hơn đáy nồi, đỉnh đầu bốc khói nghi nghút...Tiểu tử này, lần trước dám đánh hắn xuống hồ, lần này đám nói hắn như thế. HỪ tội càng thêm tội, không thể tha thứ...Lúc định dời đi, một âm thanh kéo nàng lại:

-Hạ Nhi, là ngươi phải không???

Quay lại thấy Vũ Văn Gia Thành đang nhìn mình, nàng hừ nhẹ ....

-Một lũ vô dụng!

Mặt hắn lẫn Tiết Anh cơ hồ đen sạm....Lại dám chửi nữa. Quay mặt đi, Tiêu sái dời bước...

-Tiểu Nhân nhi!

Trời ạ, nàng muốn đi hóng mát mà cứ bị giữ lại thến này là sao??? Đồ cần trộm cũng trộm rồi, kịch hay cũng xem rồi, mấy tên đáng chết cúng die rồi, còn cái gì nữa????

-Con là Vũ Văn HẠ Nhi????

Nàng nheo mắt, nhìn bà bà đang cười phúc hậu, một cảm giác quen thuộc ùa về...Bà nội nàng....

-Vũ Văn Như Kỳ!

-Hảo. Tên thật đáng yêu

-Cảm ơn, nhưng ta tự biết điều đó.

-Ngươi đã cứu thái hậu, có muốn thưởng gì không???Tiết Anh nhìn nàng hờ hững

-không! Dứt khoát. Nàng muốn li khai khỉ đây lắm rồi.

-HỬm????MỌi người há hốc mồm nhìn nàng

-Có chuyện gì sao???

-Không cần gì???Muốn mĩ nữ, vàng bạc trẫm đều cho ngươi....

-Ngươi có Đông trùng Hạ thảo không????giọng như khối băng bắc cực

Trời!!! Người này cần Thánh vật điều dưỡng thân thể a...Xem ra hắn cũng chẳng khác gì....

-Cần làm gì vậy????

-Cho hoa ăn. Không có thì thôi. Ta đi..

Trời đất, phương thuốc quý như thế mà cho một loại thực vật ăn a...Tiểu tử này có bị sao không vậy???

-Bất quá hoàng cung vừa hết tháng trước. Nhưng ngày mai sứ thần Tây LAn hoa quốc tới đây sẽ có!

-Hảo. Mai tới. Nàng nói xong liền phi thân dời đi.

“Là Thiết thuỷ thượng phiêu a...” Mấy lão tướng thầm ca thán bái phục mà không biết có một người nữa cũng vừa rời khỏi....


Hồ Tuyết Liên...

-Đến rồi??/Nàng cười ngạo nghễ

-Ngươi năm lần bảy lượt sỉ nhục bổn vương, không thể tha thứ

-Hắc hắc hắc....Nàng cười nguy hiểm_- Cứ thử “ Dạy dỗ” ta như lão già Vũ Vănkia....

Không nhiều lời...Hắn và nàng nhanh chóng làm cho mặt hồ vốn yên lặng thành sóng ngầm tung toé.Hàng vạn bông sen bị bứt lên, lả tả rớt cánh xuống dưới chân nàng và hắn< Oa oa..Đẹp quá đi!!!@_@>

-Không tồi! Hắn cười lạnh, Mắt càng lãnh khốc hơn..

Ma trảo đột nhiên phóng tới, Nhất thời nàng lùi lại nhưng.....tay hắn đã túm được ngực áo nàng< Ngực?????!, một tay còn lại nhanh chóng tốc cái mạng che mặt lên....

Đứng như trời trồng, Nàng thật đẹp...Thật kiêu sa..lộng lẫy...THuần khiết hơn ngàn hoa đẹp thế gian, Mắt long lanh hơn ngàn vì sao trên vũ trụ. Đẹp hơn tiên nữ giáng trần.... QUái, tay hắn sao thấy mềm mềm thế này? Giật mình buông tay khỏi áo nàng...

-Ngươi là nữ nhân??

-Phải.

descriptionChếtChương 7.1: Sonata ánh trăng!!

more_horiz
Hắn “tròn Mắt” nhìn nàng. Nàng thật xinh đẹp, thật mĩ miều, trong sáng a..Nét đẹp thuần khiết vô cùng.Nhưng sớm được “hưởng” kiểu giáo dưỡng trong hoàng cung, hắn hội không thể hiện ra một tia cảm xúc...

-Này, túm áo ta chưa thoả mãn???Thật bực nha, tên này cứ “túm” áo nàng từ nãy giờ.

-Ngươi năm lần bảy lượt mạo phạm ta, đâu dễ tha cho ngươi !!!

-Nhất quyết không buông??Nàng lạnh lùng.

-......

-Vậy thì ....bắt buộc!
Một lần nữa cái tiểu đình xinh đẹp biến thành bãi chiến trường khốc liệt cho hai kẻ không biết “thương hoa tiếc ngọc là gì kia”. KHắp nơi lả tả hoa sen rơi đầy trên mặt nước. Bọt nước trắng xoá bắn lên không trung như thác nhỏ. Oa...oa...quả là nội công thâm hậu nha, Hai người cứ đánh như múa a...

-Ngươi thực muốn chết?

-Ngu chi mà chết a..Ta còn sống dài dài mà ..phá ngươi.


Hừ hừ, tức giận cực điểm rồi. Nàng thật không biết trời cao đất dày là già mà. KHông dạy dỗ nàng không được.
Hắn không nhanh không chậm điều khiển khí đan điền, thu lại tất thảy không khí xug quanh dũng mãnh phát chiêu. Nàng cũng không phải vừa nha, nhanh chóng bình tĩnh Xuất Phong Thần nhãn công ra nghênh cự.

-Phụt!!1 Một ngụm máu tươi phun ra làm nhuốn đỏ một thân bạch y trắng muốt.

-Phụt!!!từ miệng hắn một dòng huyết tinh đỏ trào ra.

-Ngươi biết sử dụng Long tượng Bát nhãn công??

-Không phải ngươi cũng sử dụng Phong Thần nhãn công đánh ta sao???

Không thèm đôi co với hắn, nội lực hắn đả thương nàng mạnh quá rồi. Chưa để hắn ngồi dậy, nàng đã nhanh chong thi triển khinh công bay đi...

-Nữ tử, chờ đó...Hắn nhếch môi ngạo nghễ rồi tiến về vương phủ.
hừ...tên hỗn đản, Hắn ra tay với nàng thật mạnh nha, nếu không phải nội công nàng thâm hậu thì nàng đã “ngủm” rồi còn đâu. Ha ha... dù biết hắn võ công không thể khinh thường nhưng cũng không ngờ Hắn lại đại tới cảnh giới cao nhất của Long Tượng bát nhãn công rồi nha...Hắn quả là không thể xem thường được. Nàng nhanh chóng phong bế kinh mạch ngồi yên dưỡng thương trên giường...Hừ, ngày mai lại phải nhập cung lấy “hàng”, Nàng không thể vác cái bộ dạng mình đầy nội thương đi được...Chết tiệt, ra tay thật mạnh a...
* * *

Cùng lúc đó ở Lãnh vương phủ:

-Nữ nhân chết tiệt ra tay thật mạnh.
Không ngờ Nữ nhân đó nội công cao cường như vậy. Bình thường cao thủ đến đau khi nhận phải Long chưởng của Hắn thì ngay lập tức phun máu mà chết. Không ngờ với nàng không những không như vậy mà hắn còn bị nàng“mớm” cho một chiêu Phong Thần nhãn công....Uy lực kinh người a...Khi nàng xuất chiêu hắn hoàn toàn cảm nhận được điều đó...HỪ, đời này không đánh thắng nữ tử kiêu ngạo đó, không bắt nàng cầu xin hắn...Hắn thề không phải là Lãnh vương gia nữa...
* * *

Đêm đen qua đi, ngày mới lại đến....Nàng nhíu đ/c vươn tay che ánh nắng đang len vào cửa sổ, đậu xuống mái tóc dài. Đôi đ/c thanh tú nhắm lại..Hôm nay lại phải gặp cái tên gia hoả Vương gia chết bầm kia a...Tức chết đi được. Nghĩ đến hắn là ngay một trận tức tối lại xốc thẳng lên óc...
“Kiếp này không khiến ngươi tan tác te tua cả thể xác lẫn tinh thần thì ta thề ta không phải Tử Sắc Huyết Y”....

HOàng cung HOàng Long quốc....

-Chúng thần là sứ giả của Tây Lan HOa quốc tham kiến bệ hạ! Chúc bệ hạ Phúc như đông hải, chúc Hoàng long quốc mạnh mẽ hùng cường.....

-Thay mặt Hoàng Long quốc ta cảm tạ quốc vương quí quốc....”Hừ chúc cái gì chứ, các ngươi chỉ mong cho nước ta tàn lụi để xưng bá thiên hạ thì có..” Bụng thì nghĩ thế nhưng mặt hắn biểu tình khác 180 độ á.
Đang suy nghĩ mông lung thì có tiếng của viên thái giám eo ẻo cất lên:

-Hoàng thái hậu đến....
Một lão bà mặt hiền lành phúc hậu chậm rãi tiến vào, trên người vận một bộ y phục màu Huyết dụ, trông thật quí phái, uy nghi. Theo sau đó là một người không biết rõ là Nam hay nữ, bất quá chỉ thấy một bộ y phục trắng tinh với cái mạng che mặt bàng lụa mỏng..Từ người này...a....toát ra một cỗ hàn khí kinh thiên không ai dám đến gần nha..Đoàn sứ giả không hẹn mà cùng nhau tách sang một bên cho hai người tiến bước...

-Thái hậu...
Tiết Anh quả thật là một đứa cháu ngoan a...Lễ phép nho nhã không như cái tên gia hoả kia mặt lúc nào cũng hừng hừng khí lạnh, lạnh lẽo đến cực điểm..Lặng lẽ ném cho hắn một cái liếc mắt cắt da cháy thịt, nàng lại quay lại đứng bên Thái hậu...

-Hôm nay có sứ thần Tây Lan hoa quốc tới đây, ai gia thiết nghĩ mình nên ra một chút...

-Vâng, thái hậu...Một tên thái giám đỡ thái hậu lên cạnh hoàng thượng...Oa oa..sao giờ chỉ có nàng đứng đây một mình a...Ổn định xong chỗ ngồi cho mọi người HOàng thượng soái ca mới tiếp tục:

-Không biết quý quốc lần này đến đây có việc gì không??

-Tâu hoàng thượng, lần này chúng thần tới đây là để dâng lên quí quốc một số cống vật cảm tạ việc quí quốc đây trước kia đã giúp đỡ nước thần vượt qua hạn hán..

-Giúp nhân dân an cư lạc nghiệp là trách nhiệm của quân vương, hà tất phải đa lễ???Tiết Anh nghi hoặc

-Ách..HOàng thượng có suy nghĩ thật xa, chúng thần không với kịp. Chẳng qua lần này sang đây cũng muốn tặng cho bệ hạ một món quà bất ngờ và cũng vì hôn nhân của công chúa Quỳnh Hoa nước thần.

-Công chúa Quỳnh HOa???KHông phải là vị công chúa xinh đẹp nhưng lại vô cùng đanh đá đó chứ???

Không nói nhiều, lập tức một đạo quân lính HOàng gia khiêng vào trong đại điện một cái gì đó rất nặng cùng với một vật nhỏ trông rất lạ nha..

-Bẩm hoàng thương, đây là quà ra mắt của công chúa! Vừa nói lão ta vừa phất tay lấy cái tấm lụa đỏ phủ trên đó ra...

-Đây là cái gì???Mọi người tròn xoe mắt nhìn hai đồ vật thật lạ.

-muôn tâu! Đây là hai nhạc cụ chúng thần vô tình có được. Thanh âm của nó rất lạ, hơn nữa chỉ có Quỳnh Hoa công chúa Và Tam điện hạ mới tấu lên được...Tên sứ thần đang thao thao bất tuyệt thì bị nàng dội ngay một gáo nước lạnh:

-Piano và Violon. Ta nói đúng chứ???

-Vị này là??Tên sứ giả có vẻ đắc ý nhìn nàng

-Thượng khách hoàng cung!!!

-Ô..có lẽ người cũng biết đôi chút về hai thứ này. Bất quá lúc này chỉ có công chúa nước ta mới tấu được nó a...

Mỉm cười đầy nghạo nghễ... “Chỉ có Công chúa mới tấu được??” Hắc hắc nực cười, Ta đây là quán quân Piano quốc tế và Nữ hoàng Violon thế giới nga..Cứ đùa, Ta không biết đánh đàn á...Hắc hắc lão cứ chờ đi < HB: oa tỷ tự sướng kìa..> KHông làm cho nước lão thua nhục nhã thì còn gì là ta nữa...

-Bất quá để ta mời công chúa đàn thử một khúc góp vui???

-Phải đó...phải đó..Mọi người bắt đầu xì xào. Ai cũng muốn biết nàng công chúa nổi tiếng xinh đẹp và tài năng nhưng vô cùng đanh đá và ích kỉ kia...Chỉ có hắn lạnh lùng không thèm tỏ thái độ và nàng lặng lẽ chờ kịch hay...Ha ha..Lúc lão vừa bỏ tấm lụa ra thì nàng đã biết hai vật dụng này là của ai...Chính là chiếc đàn violon của dòng họ và đàn Piano độc nhất vô nhị trên thế giới nha. NÓ là giải thưởng của HOàng gia Anh dành cho nàng khi vô địch giải Piano toàn thế giới nha. Đảm bảo không có chiếc thứ hai...TRên mặt NÓ còn khắc dòng chữ dát vàng “ VŨ Văn Như Kì_Princess Piano” Do chính cha nàng khắc lên a...Làm sao mà nàng không nhận ra chứ???
Trong lòng nàng đang nguyền rủa Quỉ Câu hồn Trăm nghìn lần, Mắng hắn te tua không thương tiếc a... “ Cái Tên Qủy Câu chết tiệt, vật dụng của ta dám cấp không đủ, dám để cho người khác chạm vào...Ngươi chết đi! Để ta gặp được ngươi sẽ biến thành thước ăn cho Đan ngọc vô Huyết hoa của ta...Hừ”

* * *
- Mĩ Mĩ em nghe ta nói....quỷ câu hồn mắt long lanh chớp chớp.

-Vâng...

-Ta...Hă...ăt...ắt xiiiiiiiiiiiiiii!!
-Có gì anh cứ từ từ nói_Cúi đầu e lệ

-Ta muốn nói....Hă ă ăt Xìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!
-Rốt cuộc anh muốn nói gì???

-Ta...Hă....ă..ăt xìiiiiiiiiiiiii!!!

-Quỷ câu hồn. Anh dám bỡn cợt ta????

-KHông em hiểu lầm rồi

-Anh liên tục làm dơ y phục của ta, lạ còn bất lịch sự nữa...Ta ghét anh..hu hu hu

-Đừng đi mà...TA....Ăttttttttttttttt .........Xìiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!
Quái đứa nào nguyền rủa ta để cái lúc ta “ Cầu hôn” Nàng lại như thế chứ....-Mĩ Mĩ chờ anh!!!

-Không, hu hu...


• * *
Đang suy nghĩ thì hai đạo thân ảnh đã tiến vào..Oa oa đúng là “hàng” tốt nha. Nàng đánh giá từ đầu đến chân bọn họ như thương lái xem mặt hàng thứ thiệt vậy...

-Thần Sở Vũ Phong Kính chào bệ hạ.

-Tiểu nữ Sở Quỳnh HOa kính chào bệ hạ! Chúc @#$%^&*....Nàng ta nói mà mắt cứ dán vào người Nhất Thiên. Hắn HỜ hững quay đi. Công chúa???hắn không thèm a..
Sở Vũ Phong ngầm đánh giá xung quanh. Đây là nơi mà Thất đại hộ pháp của hắn vong mạng a...Trên đời này không ai ngờ được Tam điện hạ Tây Lan hoa quốc hắn cũng chính là đệ nhất sát thủ, giáo chủ Thiên Long giáo..Đại ma đầu người ta nhắc đến đều kinh sợ a...

-Ta Nghe nói Chỉ có Tam điện hạ cùng với Công chúa đây là sử dụng được hai nhạc cụ này??

-Hoàng thượng quá lời, chỉ là chút tài mọn mà thôi.Nếu không chê, ta xin cùng muội muội chơi một khúc...

-Cứ tự nhiên a...

Hắn ta nhấc cái đàn Violon lên, cầm lấy Vĩ Cầm lặng lẽ kéo một bản...Mọi người lặng lẽ nghe tiếng đàn...Đúng là âm thanh thật lạ nha...Hắn hờ hững nhìn mọi người, trong lòng không dấu khỏi một tia kiêu ngạo. Hắn và muội muội tìm được cuốn sách dạy chơi nhạc cụ này khi vô tình có được chúng. Luyện tập thử 2 tháng mới được thế này a...Hoàng long quốc...Ha ha sao mà có người biết chứ...

Tiếng nhạc dứt hẳn, bọn quan lại mới bàng hoàng...

-Hảo hảo..rất hay nha...

-Tam điện hạ quả là tài giỏi..
@#$%^&*.....@#$%^&*.....@#$%^&*
Mọi người chưa dứt thì một thanh âm nhanh chóng vang lên. Công chúa Quỳnh HOa ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn...Mọi người ngây ngốc nhìn theo tiểu công chúa...Oa đúng là hảo hảo tuyệt vời nha.
-Công chúa đúng là tài nữ....
@#$%^&*..Lại một mớ lời khen tặng thốt ra...Công chúa Quỳnh HOa chạy lại chỗ Nhất Thiên:

-Huynh thấy Hoa nhi đàn thế nào??/

-Cũng tạm. Âm thanh lạ.

-Chỉ thế thôi???_Quỳnh HOa thất vọng

-...Hắn hào hứng thật phấn khởi quay đi....Thực sự hắn cảm thấy không hay ho gì a..

_Tầm thường!!!! Nàng nhàn nhã phun ra mấy chữ...

-Hả????Mọi người ngạc nhiên hơn nữa

-Ta nói tầm thường, bộ không nghe rõ sao???Nàng cố tình Nhấn mạnh hai chữ “Tầm thường” như trêu tức cô ta

-Căn cứ gì mà nói ta tầm thường????Quỳnh Hoa bắt đầu chanh chua

-Ta thấy thế

-Ngươi không biết sử dụng chúng thì thôi đi. Còn bày đặt chê ta. Có giỏi thì ngươi thử chơi đi!!!
Hừ. Thách thức nàng???Hôm nay cho ngươi thua tâm phục khẩu phục. Trình độ hai ngươi khi thi đấu chưa ăn nổi 2 điểm đâu cưng...Hắc hắc....Nàng cười nửa miệng.Tiến đến giữa điện nhẹ nhàng ngồi xuống bên chiếc Piano quen thuộc. Từng ngón tay nhẹ lướt trên phím đàn, từng dòng suối nhỏ khi mãnh liệt khi dịu dàng lan toả khắp không gian, len lỏi vào lòng người...Tiếng đàn lúc thánh thót ngân vang, lúc lại nhẹ nhàng lắng đọng ...khi sôi nổi như thác đổ khi thoang thoảng như gió bay....Thật là tuyệt tác...Nàng say mê vỗ nhẹ phím đàn, Cất giọng hát từ lúc nào không biết...

Love in your eyes
Sitting sillent by my side
Going on Holding hand
Walking through the nights
Hold me up Hold me tight
Lift me up to touch the sky
Teaching me to love with hear
Helping me open my mind.
I can fly
I’m pround that I can fly
To give the best of mine
Till the and of the time
Believe me I can fly
I’m pround that I can Fly
............
See me fly
I’m pround to fly up high
Thow you the best of mine
Till the and of the time
Believi me I can fly
I’m singging in the sky
Thow you the best of mine
The heaven in sky
Nothing can stop me
Spread my wing so wide..



Tiếng đàn dần dần trôi đi. Trên mặt mọi người còn nhìn theo si mê luyến tiếc. Đúng là cực đỉnh a...Chưa thấy qua giai điệu nào hay như vậy

-Thế đã được chưa công chúa??/Nàng cười trào phúng

-Ta...

“Bộp ...bộp....bộp”

Sở Vũ phong tiến đến gần nàng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

-Vị tiểu thư đây đúng là làm cho tại hạ vạn phần bái phục. không biết cao danh quý tánh là chi??
Nàng nghiêng đầu quay lại, vừa thấy mặt tên Vương gia đáng ghét hoá đen vừa thấy Cái bản mặt tên sở Vũ Phong trước mắt...HỪ..Ta đây cao giá, đâu phải ai cũng đượcbiết tên a...

-Sao lại phải nói cho ngươi???

-Trộm nghĩ người chơi được khúc nhạc hay như vậy hẳn là có gương mặt thập phần xinh đẹp. Sao cô nương...

-Gương mặt ta không được như ngài nói đâu..Nàng quay lại vị trí để Vũ Phong đứng đó một mình...nở một nụ cười khó hiểu.
Quỳnh Hoa từ lúc nãy tới giờ vì thua nàng mà mặt ả đã khó chịu nay thêm Tam ca khen nàng xinh đẹp thì càng thêm bực bôị. Tam ca chưa khi nào khen nàng vậy nha..trông lòng dấy lên tia kiêu ngao..Dù sao nàng ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường làm sao mà cao giá bằng công chúa chứ...

-Ta không tin ngươi có thể chơi được cả hai loại nhạc cụ a...

-Không tin???

-Đúng..

-Được. ba hôm nữa là tới Rằm tháng 8, lúc đó mời công chúa quay lại

-Để làm gì chứ????Quỳnh HOa khó hiểu

-Ba ngày sau ta sẽ dạy cho một người trong Hoàng thất chơi được thứ đàn kia....

-Ngươi nói thì dễ, biết đâu ngươi không biết đàn..

-Không tin??Nàng lặng lẽ đỡ lấy cây Violon, kéo một khúc...Lại một lần nữa cả triều đình nhìn nó ngạc nhiên vô cùng.
-Đã tin???So đẳng cấp với nàng??Chưa đủ cơ.

-Tiểu Như Kì, ta muốn hồi cung! Lão thái hậu thấy vậy liền nói

-Ân...Nhưng mà..Nàng quay lại chỗ tên Tiết Anh như nhắc hắn điều gì đó

-Trẫm sẽ cho người mang tới Từ Ning cug cho ngươi. Yên tâm

-Hảo_ Nàng dời bước....

“ KHông ngờ nữ tử đó tài hoa như vậy a...” Nhất Thiên nhíu cặp đ/c băng lãnh, thoái lui khỏi triều..

“ NHư Kì..Tên thật đáng yêu nha..” Sở Vũ Phong thầm nghĩ.....Ta biết nàng tài giỏi nhưng xem 3 ngày nữa, nàng làm thế nào để dạy một người chơi thuần thục đây???

descriptionChếtChương 7.2:Từ Ninh cung...

more_horiz
-Tiểu Như Kì, con không sao chứ???
Nàng nhíu maỳ khó hiểu:

-Sao là sao?????

-Cái vị công chúa đó...Ách , ta thấy cứ nhìn chòng chọc vào Thiên nhi a...

-Có sao???

-Đúng vậy đó, con phải cố gắng lên a...

Lão bà bà càng nói càng khó hiểu, “giữ chặt”...Nhưng giữ cái gì mới được chứ????....

-Bà bà à, ta muốn về

-Sao con không ở chơi tý nữa???

-Ta hảo mệt a...Không để Thái hậu nói thêm lời nào, nàng nhanh chóng lấy Đông trùng hạ thảo Mà tên Hoàng đế vừa đem đến, rồi bay mất hút ra không trung. Để lại một lão bà đang ngạc nhiên rồi cười tinh quái:

-Thiên nhi à, con xem nhi nữ ta chọn cho con là quá phù hợp rồi....

Nàng nhanh chóng đi về biệt viện, đặt lại hệ thống bảo vệ rồi lên giường Đi tìm Chu công..Hôm nay nàng hảo mệt a...

* * *
Phủ Lãnh Vương gia....

-Đã điều tra????Hắn ngồi trên nhuyễn tháp, mắt hờ hững hỏi tên nam nhân phía dưới

-Vâng...Vương gia

-Nói

-Tây Lan hoa quốc lần này đến đây nhằm mục đích điều tra thực lực nước ta. Đồng thời tìm hiểu về việc Thập đại sát thủ bị giết trong hoàng cung ..

-Thập đại sát thủ???Hắn nghi hoặc. Bọn họ rõ ràng là hộ Pháp của Thiên Long giáo, sao lại liên quan đến Tây Lan Quốc???Không lẽ...

-Hồi vương gia, Tam điện hạ của Tây Lan chính là...là...

-Giáo chủ Thiên Long giáo???Hắn trào phúng tiếp lời..

-Vương gia quả là anh minh...Bất quá còn một việc nữa...

-NÓi đi..Hắn ra lệnh

-Là việc Thành thân của Công chúa Quỳnh Hoa ạ...

-Liên quan tới nước ta sao??/Hắn nhăn đ/c khó chịu...Từ khi gặp ả, hắn đã không hứng thú gì..

-Vâng...Là do..là do...Hắc y nhân ngập ngừng không dám nói

Hờ hững liếc xuống phía dưới, hắn khẽ cau đ/c lại..Thuộc hạ của hắn có lúc như thế này sao???

-Bẩm...Vương gia, Người mà Công chúa muốn thành thân chính là Vươ...ươ..ng giaaaaaaaaaaa ..

-Di???Hắn suýt sặc

-Thuộc hạ không dám dối..
Thấy hắn biểu tình im lặng, hắc y nhân tiếp:

-Là cô ta lần đi săn ở Hoa sơn có thấy người, từ đó đâm ra nhớ nhung và...@#$%%^^&*...Lẽ ra công chúa muốn dùng tiếng đàn để thách thức, nếu không ai chơi được thì sẽ thành thân cùng Vương gia, nhưng bất quá kế hoạch đó bị thất bại thảm hại..

-Được rồi. Ngươi lui đi

-Vâng..

Mắt hắn bắn lên một tia nhìn nguy hiểm. Hừ..nữ nhân ai cũng như nhau...Chỉ ham tiền tài và địa vị của hắn thôi. Yêu???Vả chăng là yêu quyền lực của hắn...Công chúa hắn cũng chẳng thèm...Nếu có thành thân, thà hắn thành thân với cái nữ tử kiêu ngạo đó còn hơn....Ách, từ khi nào mà hắn lại nghĩ về nàng nhiều như vậy???Lắc đầu xua đi hình ảnh nàng trong mắt, hắn mới nhớ lời nói táo bạo của nàng lúc sáng a...Chỉ ba ngày, nàng làm sao có thể daỵ cho người ta biết chơi một thứ nhạc cụ chưa từng biết tới chứ???Đúng là nữ nhân này đôi khi thật thú vị a...

% * % *
Vườn hoa ....

-Đan Ngọc Vô huyết hoa à, đ/c ăn đi để mau lớn a...Lúc đó đ/c sẽ trở thành độc tố đỉnh của đỉnh a....

Nàng ngồi đút từng nhánh Đông trùng hạ thảo vào một bông hoa màu đỏ thực lớn.Trông nàng lúc này như một nữ nhi hiền thục đang chắm sóc thú cưng của Mình vậy...Ai bảo nàng là sát thủ vô tình??/Nàng chỉ lạnh lùng mỗi khi ra tay thi hành nhiệm vụ thôi..Bình thường, nàng vẫn là một cô học sinh cấp 3 mười tám tuổi, Là nữ nhi bảo bối của Vũ Văn gia nga....Hôm trước ngồi bên chiếc Dương cầm quen thuộc, nàng thấy nhớ gia đình quá. Nhìn dòng chữ của papa nghiêng nghiêng trên thân đàn, nàng thấy lòng mình như chùng xuống...Đã lâu lắm rồi nàng không được sống trong cảm giác có gia đình, có người yêu thương chăm sóc...
“Cha à, con nhớ cha lắm....” Nàng lặng lẽ thở dài..Mà nhắc tới đàn mới nhớ, chỉ 3 ngày nữa là tới hạn rồi nha...Phen này phải hảo hảo vào cung một chuyến mới được.

HOàng cung....

-Ngươi cần người luyện tập???Hoàng thượng nhíu mi

-Ân.

-Sao lúc đó ngưoi lại nói như thế??/Bây giờ nếu thua có phải nước ta mất mặt không?

-Ngươi không tin ta??

-Quả khó mà tin tưởng được a_Tiết Anh thở dài ngao ngán

-Nhục nhã_ Nàng lạnh lùng phun ra 2 chữ

-Di???Vũ Văn Như Kì, ngươi đi quá giới hạn rồi đó

-hừ...Ngươi không cảm thấy Tây lan quốc nhục mạ nước ta??

-Có sao???_Hắn cười thâm ý

-Không phải bọn họ muốn ám chỉ là nước ngài không có nhân tài sao???Nàng không thèm nhìn hắn, tuỳ hứng nói ra một câu

-Ngươi không giúp. Ta không phiền nữa. cáo từ!!Nàng xoay nhanh ra cửa

-khoan!!!!

-Di????_Nàng nhíu đ/c khó hiểu

-Nếu ta không giúp thì ngươi làm sao??

-Liên quan tới ngươi sao??_Xoay bước đi tiếp

-Được, trẫm giúp ngươi!!!

-OK. Mang đàn ra ngự hoa viên cho ta...

-Ô kê ...là cái gì vậy??

-.....

descriptionChếtRe: Tên Vương Gia Đáng Ghét! Ta Đá Chết Ngươi!!!

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply