Diễn đàn Chiến Sĩ Trẻ Việt Nam
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn đàn Chiến Sĩ Trẻ Việt NamĐăng Nhập

Nơi giao lưu cho các đ/c và các bạn đang công tác hoặc yêu mến lực lượng Vũ trang Nhân dân Việt Nam


descriptionChếtTruyện xuyên không "Yêu Hận Triền Miên"

more_horiz
Cô cùng anh bắt đầu ở trên giường. Vì thay anh trai chuộc tội, 18 tuổi, cô đã ký vào khế ước của anh. Thân thể của cô thuộc về anh, cho đến khi anh cảm thấy hào hứng thì cô được tư do. Đối với sự chiếm đoạt mạnh mẽ của anh, cô không dám chống lại, cũng không có sức để phản kháng. Bởi vì cô chỉ là một người chuộc tội mà thôi…

Không biết vì sao, cô càng lùi bước, thì anh càng tiến một bước. Anh muốn bức cô, đến cực hạn. Anh muốn nhìn xem, cô gái mở miệng nói vì anh trai mình chuộc tội, chuyện gì cũng có thể nhịn, sẽ chịu đưng được đến đâu.

Một viên đạn, cô cho rằng cuối cùng cũng kết thúc quan hệ tình nhân của bọn họ. Nhìn máu từ lồng ngực anh chảy ra, nhưng anh lại cười : “Em thắng, từ nay về sau em được tự do”. Ác mộng tựa hồ miên mải không bao giờ kết thúc.

Cô cho rằng, sau tiếng sung đó, anh và cô sẽ không còn bất cứ quan hệ gì. Thế nhưng anh lại một lần nữa xuất hiện tại trước mặt cô, cười đến vô cùng nhẹ nhàng:

“Sao vậy? Có cam đảm bỏ trốn lại không dám đối diện với tôi sao?”

Cô không còn là một thiếu nữ không biết gì hết : “Thật xin lỗi, tôi không phải loại người như anh”

“Không phải loại người như tôi?. Em có ngại hay không nếu tôi hôn em lần nữa?” Lời đối thoại vô sỉ dĩ nhiên vang lên từ miệng của kẻ đang làm mê hoặc các cô gái ở trên đường...

descriptionChếtChương 1: Lồng giam sâu như biển

more_horiz
" Để tôi rời khỏi có được không?"

Nửa đêm, trong phòng ngủ to lớn, chỉ có ánh đèn đầu giường đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau một màn kích tình mãnh liệt như bạo phong vũ, Nhược Tuyết thở gấp. Khi anh đã dời thân thể nặng nề khỏi người cô, sau đó ôm cô vào trong ngực để cô gối đầu trên cánh tay rắn chắc của anh, cô lấy hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi, câu hỏi đã cẩn thận cất giấu ở trong lòng rất lâu

Biết rõ cô không nên cũng không thể hỏi, nhưng cô vẫn không nhịn được vẫn muốn hỏi. 6 năm qua, từ lúc cô 18 tuổi đã dây dưa với anh đến năm 24 tuổi, nhiều năm tuổi xuân như vậy, tất cả đều tuổi xuân đều cho anh. Mà anh, ngoại trừ nhu cầu trên giường, đối xử với cô giống như người xa lạ, không có trao đổi, chỉ có hoan ái kịch liệt, giống như động vật đến mùa giao phối cần tìm bạn tình

Nếu như chỉ là trả nợ, thì cũng nên kết thúc rồi chứ?. Lúc đầu, cô cho rằng cả đời cô sẽ vĩnh viễn phải sống trong bóng tối, nhưng nửa năm trước, anh của cô, vì không chịu được sự cắn rứt lương tâm trong nhiều năm, đã tự sát, mà cha mẹ của cô vì lớn tuổi. Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau lòng quá độ nên cũng lần lượt qua đời, trên thế giới này chỉ còn một mình cô

Ba mạng người, cộng thêm 6 năm qua, cô không có tôn nghiêm, hèn mọn ở bên cạnh anh, mặc cho anh làm xằng làm bậy vẫn chưa đủ sao?. Khoảng khắc cô vén màn lên, cô cảm thấy thế giới bên ngoài thật xa lạ, ánh mặt trời quá chói mắt. Nhưng, cô không muốn sống trong bóng tối cả đời

Chỉ có điều, khi cô nói xong, người đàn ông đang hôn lên trán của cô, toàn thân cứng đờ, cánh tay siết chặt, lật người một cái, đem thân hình phấn hồng của cô đặt ở dưới thân

“ Em nói cái gì?”

Đôi mắt hẹp dài vốn đang nhắm lại, bỗng nhiên trợn to, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén bắn về phía cô, giọng điệu trầm thấp, mang theo thô bạo. Cô có biết mình đang nói gì không?. Rời khỏi?. 2 từ này cô cũng nói được sao?. Lúc đầu, khi cô đồng ý ký vào khế ước, cô không được quyền hủy bỏ khế ước, trừ phi anh chủ động buông tay, bằng không, cả đời này cô đừng mơ rời xa anh. Cho dù những người không nên chết cũng đã chết rồi, nhưng cũng không thể thay đổi được ước định ban đầu của bọn họ

Bị khí thế của anh làm cho giật mình, Nhược Tuyết chỉ có thể lặng người nhìn người đàn ông đẹp trai ở phía trên đang nổi trận lôi đình. 2 tay chống đỡ ở trước ngực anh. Cô có nên tiếp tục đề tài này hay không?. Nếu như chọc anh nổi giận, cô không gánh nổi hậu quả, Nhưng nếu như đã lên tiếng, sao có thể bỏ qua cơ hội khó có được này?. Nếu như hôm nay không nói, có lẽ sau này cô không dám mở lời nữa?

“ Tôi muốn rời đi, được không?”

Sợ hãi nhin anh. Lăng Nhược Tuyết, đ/c đừng sợ, đây là cơ hội duy nhất của đ/c

“ Muốn rời đi?. Phải không?”

Giọng nói của người đàn ông ôn nhu, dịu dàng vang lên bên tai cô, ngược lại lại làm cho toàn thân Nhược Tuyết lạnh run

“ Tôi không dám…”

Lời nói từ trong miệng phát ra, đã mang theo thanh âm run rẩy. Đây là điều Nhược Tuyết cảm thấy hối hận nhất đêm nay, vì đã tùy tiện nói ra như vậy. Làm sao cô có thể cùng ma quỷ đàm phán điều kiện, đó không phải tự tìm đường chết sao?

“ Không dám?” Đưa tay xoa nhẹ lên chiếc cổ trắng noãn, nhẵn nhụi của cô, chậm rãi, không chút để ý nói :

“ Nói một lần nữa”

Da thịt toàn thân đều cảm thấy khó chịu, lòng điên cuồng bức bách, Nhược Tuyết cố gắng tự nói với mình, nhất định phải bình tĩnh, không nên hốt hoảng, nếu không sẽ vạn kiếp bất phục

“ Tôi không dám, sau này không dám nữa”

“ Lăng Nhược Tuyết, em nhớ rõ cho tôi, nếu sau này còn dám nói 2 chữ này ở trước mặt tôi, thì em cứ liệu hồn đấy” Đầu ngón tay thon dài chợt dùng sức, bóp cổ họng nho nhỏ của cô

“Ưmh. . . . . .”

Thật khó chịu,cô sắp không thể hít thở. ở trên giường liều mạng giãy giụa, 2 tay nhỏ bé múa máy ở trong không trung, nhưng không bắt được thứ gì. Cô yếu ớt như vậy, sao có thể là đối thủ của anh

Cần cổ truyền đến lửa nóng đau đớn, đôi mắt đã đỏ bừng, muốn hít thở một chút không khí. Anh muốn giết cô!. Giờ phút này, Nhược Tuyết thật sự tin tưởng anh muốn giết cô, ác độc tàn bạo như vậy, sức lực trên tay không chút dư thừa

Chỉ cần một giây nữa thôi, một giây ngắn ngủi nữa thôi, cô có thể chết rồi, thật sự được giải thoát….. Cũng tốt, như vậy cũng tốt. Như vậy, cô có thể đi theo bố mẹ, và anh, không phải sao. Cô không còn phải sống cô độc lẻ loi trên thế giới này nữa, cứ như vậy đi

Tâm tựa hồ như đã nghĩ thông suốt, cô từ từ nhắm 2 mắt lại, mặc cho anh xử trí. Dù sao anh giữ cô bên người, không phải muốn trả thù anh trai đã làm ra những chuyện không thể cứu vãn được sao?. Bây giờ anh trai của cô đã không còn trên thế gian này rồi, vậy anh hành hạ cô để cho ai xem?. Ai sẽ đau lòng vì cô?

Nhưng, ông trời hình như không muốn để cho cô được giải thoát, sức lực trên cần cổ chợt nới lỏng, không khí liên tục tràn vào phổi, cô gần như tham lam hít toàn bộ không khí vào trong phổi, nhưng một giây tiếp theo, môi của cô đã bị ngăn lại

Bị đôi môi mỏng chặn lại. Không có thương tiếc, không có dịu dàng, lúc này anh tựa như mãnh thú, muốn phát tiết ở trên người cô. Cô bị buộc phải hé mở đôi môi nhỏ, chiếc lưỡi xông thẳng vào môi của cô. Bờ môi của anh rất mỏng, dùng hết sức lực để hôn. Mặc kệ đầu của cô có chuyển động như thế nào, môi của anh vẫn có cách kiềm chế được môi cô, không để cô trốn thoát

“ Lăng Nhược Tuyết, đời này, em chỉ có thể ở trên giường của tôi, đừng mong rời khỏi đây. Đừng tưởng rằng Lăng Nhược Phong chết rồi là có thể bù đắp được những tội ác mà anh ta đã gây ra. Một mạng đổi một mạng sao đủ?. Vĩnh viễn không bao giờ đủ. Nếu em dám lặp lại lời này một lần nữa, em có tin dù hắn đã chết, tôi cũng khiến hắn cũng không được yên giấc”

Mang theo khí thế cường hãn, nặng nề nói bên tai cô

Tin, cô tin! Nàng làm sao sẽ không tin. Ác ma như anh ta có chuyện gì sẽ không làm được?

Nhưng, vừa rồi, anh ta nói một mạng trả một mạng, chẳng qua là như vậy sao?. Cô không còn anh trai, không còn ba mẹ, Mà anh thì sao?. Dám nói một mạng đổi một mạng còn chưa đủ. Nhưng cô ko nói được, không dám nói, những giọt lệ bi thương cũng nhịn không được rơi xuống

“ Lăng Nhược Tuyết, cô khóc cái gì?. Đừng rơi nước mắt rẻ tiền đó trước mặt tôi”

Giọt nước mắt của cô rơi trên mặt anh, khiến cho lòng của anh càng thêm nóng. Thật ra cô rất ít khóc, ít nhất rất ít khóc ở trước mặt anh. Ngoại trừ đau đớn vì lần đầu tiên, còn có lúc bố mẹ cô qua đời, ngoài ra, thời gian khác chưa từng thấy thấy cô khóc

Ai ngờ uy hiếp như vậy lại không có tác dụng, tiếng nghẹn ngào lại vang lên trong màn đêm yên tĩnh, càng thêm rõ ràng

“ Không, thật là đau…”

Sau khi thét lên một tiếng, hành hạ không có chừng mực lại bắt đầu nữa rồi

Động tác của anh càng ngày càng nặng nề, mỗi một lần đụng đều giống như muốn khảm cô vào trong người anh. Anh muốn kéo cô cùng nhau xuống địa ngục

Thân thể thật là đau, đầu càng thêm choáng váng, lòng cũng rất mệt. Cuộc sống như thế này đến bao giờ mới kết thúc?. Cô không dám nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ nữa.

Tiết tấu quá nhanh khiến cho ý thức của cô trở nên mơ hồ. Cô thật sự rất mệt mỏi. Mệt mỏi muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được

Một giấc ngủ này, Nhược Tuyết hình như ngủ rất lâu, lâu đến mức cô mơ thấy rất nhiều chuyện cũ, mơ thấy bố mẹ thương yêu cô, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa tươi cười của anh, sau đó là anh xảy ra chuyện, nước mắt của bố mẹ, lời cầu xin của anh….. Cùng với người đàn ông luôn muốn dùng thủ đoạn để ép buộc cô

Có một số việc gần như vậy, rồi lại xa đến thế, gần như mới xảy ra ngày hôm qua, xa như vậy vì cô biết, có một số người không trở về được, cũng có một số việc không thay đổi được

descriptionChếtChương 2:Sai Lầm Không Nên Phạm

more_horiz
Hương thơm của cô gái nhỏ mê hoặc lòng của chàng trai trẻ, để cho anh phạm phải sai lầm mà cả đời này không thể cứu vãn được, anh bế cô trở về phòng của mình……

Edit: Lăng Lăng

6 năm trước

Tháng 7, mùa hoa Phượng Hoàng đua nở.

Mặc kệ thành tích tốt hay xấu, có thể lên đại học hay không, hay tiếp tục bôn ba trong hành trình cuộc đời vẫn còn dang dở của mỗi người. Thì vẫn phải nói hẹn gặp lại với ngôi trường mà mình đã gắn bó suốt 3 năm, cả những tháng năm vùi đầu miệt mài học hành cực khổ trên ghế nhà trường.

Buổi trưa, sau khi liên hoan kết thúc, một đám thiếu nam thiếu nữ trẻ tụ tập chung một chỗ thương lượng xem buổi tối đến chỗ nào chơi. Mà người luôn bị anh trai quản giáo nghiêm ngặt, – Lương Úy Ngữ, lại kéo tay bạn tốt của mình, đi dạo trong sân trường, nơi mà có lẽ sau này họ sẽ không có dịp trở về thăm nữa

2 cô gái xinh đẹp 18 tuổi, không tô chút son phấn, da thịt trắng như tuyết, môi anh đào đỏ tươi, lông mi tinh tế. Đều dịu dàng đáng yêu giống nhau, khiến cho người khác yêu thích, không muốn buông tay

“Nhược Tuyết, tớ rât muốn đi chơi với bọn họ. Nhưng buổi tối, anh trai tớ lại không cho tớ ra ngoài. Ai, sau này lên đại học rồi, cũng rất ít có cơ hội gặp lại bạn học cũ” Lương Úy Ngữ thở dài một tiếng

“ Tiểu Ngữ, thật ra, ra ngoài chơi cũng không có gì vui. Bọn nam sinh thì uống rượu, hút thuốc, còn mấy bạn nữ thì hát hò, uống nước” Lăng Nhược Tuyết an ủi bạn tốt đang không vui. Từ lớp 10, bọn họ đã cùng ban, 3 năm nay tình cảm rất tốt. Điều đáng mừng hơn là, cả 2 cô đều thi đậu chung trường đại học

“ Nhưng Nhược Tuyết, tớ chưa từng uống rượu. Nhưng tớ thấy có vài người phụ nữ uống rượu dáng vẻ rất ưu nhã”

“ Tiểu Ngữ, nếu không chúng ta ăn mừng một chút. Hay là đến nhà tớ đi. Bố mẹ của tớ đi ra ngoài du lịch vẫn chưa về, còn anh trai của tớ đang đi làm”

Cô nhớ trong nhà vẫn còn một chai rượu vang hảo hang, bố nói là do học sinh của ông tặng nhưng ông không nỡ uống

“ Nhược Tuyết, trong nhà cậu có rượu không?” Vừa nghe bản thân có thể phóng túng một chút, Lương Úy Ngữ đã hưng phấn lôi kéo tay của Nhược Tuyết

“ Dĩ nhiên, nếu không chúng ta ăn mừng như thế nào?. Nhưng không biết cậu đến nhà của tớ có được không”

Đi ra khỏi cổng trường, Lăng Nhược Tuyết thấy một chiếc xe thể thao màu đen tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đó không phải là xe thường xuyên đưa đón Tiểu Ngữ không?. Là anh trai của cô ấy tới

“ Nhược Tuyết, không sao. Tớ sẽ bảo anh của tớ chở đến nhà cậu, anh nhất định sẽ đồng ý”

Bởi vì sức khỏe mẹ không tốt, nên quanh năm thường xuyên không có ở trong nước, anh trai luôn yêu thương cô, cô xin gì được nấy. Huống chi, trước đây, cô cũng thường đến nhà của Nhược Tuyết để học nhóm

“ Được rồi, vậy cậu thử xem sao”

Nhược Tuyết chỉ gặp anh của Tiểu Ngữ mấy lần, mỗi lần đều đứng xa xa nhin, không dám đến gần. Trên người anh toát lên hơi thở lạnh lẽo, cộng thêm vóc người cao lớn, làm cho người khác sợ hãi

Lương Úy Lâm ngồi ở trong xe, trên mặt đeo kính, vẫn không tháo suốt, ngăn lại ánh mắt sắc bén của anh. Nhìn em gái của anh đi cùng với một cô bé, thoạt nhìn là một cô bé ngọt ngào, mi nhỏ cong cong, đôi mắt vừa sáng vừa tròn, đôi môi nhỏ mềm mại. cười lên lộ ra lúm đồng tiên thật sâu nơi khóe miệng, tựa hồ như 2 vòng xoáy hút lòng người vào đó

Đáng tiếc, cô chỉ là bạn học và là bạn tốt của em gái, không phải là người anh có thể tùy tiện đụng vào. Cô gái như vậy, không thích hợp với cuộc sống của anh

Mà Lương Úy Lâm luôn không có cách nào cự tuyệt trước sự làm nũng của em gái, cho nên lái xe đưa cô đến dưới nhà của Lăng Nhược Tuyết, dặn dò lần nữa, buổi tối phải đợi anh đến đón sau đó mới lái xe rời khỏi ….

Rượu đỏ lâu năm ngọt thuần, khiến cho 2 tiểu nữ sinh vừa uống rượu vừa hát…..

Tan làm về đến nhà, tình cảnh Lăng Nhược Phong nhìn thấy chính là : em của anh cầm cái ly vẫn còn vươn quý báu thay rượu vang trên đất đang lảm nhảm, và bạn học của con bé cũng giống như vậy, nằm ở trên ghế salon bên cạnh. Váy học sinh dài đến đầu gối cũng vì ngồi ở dưới đất mà bị kéo lên trên, lộ ra bắp đùi thiếu nữ trắng noãn, non mềm khiến người ta muốn véo một cái, chỉ cần vén lên một chút là có thể nhìn thấy quần lót màu trắng

Thanh niên tuổi còn trẻ luôn không khống chế được dục vọng mãnh liệt của bản thân, Lăng Nhược Phong gắt gao nhắm mắt lại, đi vào trong phòng cả mình

“ Nhược Tuyết, đi về phòng ngủ nào” Cuối cùng vẫn không yên lòng, khi nhìn thấy 2 cô gái nhỏ ngủ trên mặt đất, Lăng Nhược Phong từ trong phòng đi đến chỗ của em gái, vỗ nhẹ vào mặt của cô, nhưng em gái không có phản ứng

Cúi người bế em gái trở về phòng sau đó anh ra ngoài, anh nhắm mắt lại, đem cô bé ở dưới đất bế lên. Muốn bế cô ấy đến phòng của em gái, nhưng cô gái nhỏ trong lòng đã tỉnh lại, mở cặp mắt mông long nhìn anh, tay nhỏ bé mảnh khảnh chủ động vòng qua cổ của anh :

“ Anh, sao anh lại đến nhanh như vậy?”

Thì ra, cô cho là anh trai của cô đến. Hương thơm của cô gái nhỏ mê hoặc lòng của chàng trai trẻ, để cho anh phạm phải sai lầm mà cả đời này không thể cứu vãn được, anh bế cô trở về phòng của mình……

descriptionChếtChương 3:Nên Bù Đắp Như Thế Nào?

more_horiz
Kèm theo tiếng hét, là tiếng vải vóc bị xé rách vang vọng trong đêm đen yên tĩnh, áo sơ mi mỏng manh trên người Nhược Tuyết đã thành mảnh vụn rơi xuống đất

Edit: Lăng Lăng

Nửa đêm, Nhược Tuyết tỉnh lại, là vì nghe được tiếng kêu gào đau đớn ở bên ngoài, âm thanh đó ngày càng rõ ràng

Anh về rồi?. Vậy còn Tiểu Ngữ đâu?. Giật mình một cái. Nhược Tuyết lật người xuống giường, ngoài cửa sổ trời đã tối đen như mực. Trời ạ, để ăn mừng bọn họ tốt nghiệp trung học lại cùng đậu một trường đại học, các cô đã uống say be bét, nhưng làm sao cô trở về giường được?. Một chút ấn tượng cô cũng không có, vậy Tiểu Ngữ đâu?

“ Đừng, cầu xin anh, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm…”

Lăng Nhược Phong cả mặt đầy máu quỳ trên mặt đất. lôi kéo ống quần của người đàn ông lạnh lùng đang đứng ở đấy. Là anh không nên, không nên đụng vào bạn học của em gái. Sau khi cô tỉnh dậy rồi chạy khỏi không đến nửa giờ sau, người đàn ông này đã mang một đám đàn ông mặc tây trang màu đen cao lớn, đá văng cửa xông vào nhà anh, một cây súng lục màu đen chỉa vào sau ót của anh, không nói gì chỉ dùng sức đánh anh

“ Chịu trách nhiệm?. Chỉ bằng đ/c?”

Lương Úy Lâm cười lạnh đá lên người hắn. Anh chỉ tới đón em gái về nhà, xe còn chưa dừng lại đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc hốt hoảng chạy ra ngoài. Anh vội vàng xuống xe, ngăn cô lại. Kết quả chứng kiến em gái một thân nhếch nhác, nước mắt giàn giụa khắp cả mặt, anh biết là do anh chăm sóc không tốt nên để em gái chịu sỉ nhục. Cô ko phải đến nhà bạn học chơi sao?. Tại sao lại như vậy?

“ Tiểu Ngữ, nói cho anh biết, những người ở trong kia đâu?. Anh sẽ không để em chịu ủy khuất!” Dưới đèn đường, anh ôm lấy em gái đã khóc đến thở không nổi, trong lòng ngày càng lạnh giá. Người của anh cũng dám đụng, anh sẽ bắt hắn sống không bằng chết!

“Anh, đừng, đừng, dẫn em về nhà….. Dẫn em về nhà….”

Lương Úy Ngữ cảm thấy hoảng loạn, muốn rời khỏi nơi này. Cô bị người khác xâm phạm, …. Xâm phạm…… Người đàn ông kia còn là anh trai của người bạn tốt nhất của cô. Cô đã gặp qua Lăng Nhược Phong mấy lần, anh là người đàn ông ôn hòa. Nhưng tối nay anh giống như một con dã thú không ngừng chiếm đoạt cô, mặc cho cô cầu xin thế nào, anh cũng không ngừng lại……

Đau lòng vì em gái, Lương Úy Lâm đưa cô về nhà trước, mời bác sĩ tư nhân đến tiêm cho cô một mũi thuốc an thần, sau đó anh mới dẫn mấy thủ hạ đến đây. Không người nào có thể xâm phạm người của anh mà còn có thể sống tốt trên đời này, huống chi đó là người em gái anh thương yêu nhất

"A. . . . . ."

Lăng Nhược Phong phát ra tiếng kêu tuyệt vọng mà đau đớn, người đàn ông kia đá trúng nơi trí mạng nhất của anh

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi thật sự là không cố ý! Ta không dám nữa!"

Lăng Nhược Phong không biết nói gì. Hắn điên cuồng cầu xin tha thứ, sợ đến cả người run rẩy. Hắn hối hận đến mức cắn xé lương tâm, nhưng đối mặt với người đàn ông như vậy, làm sao hắn thoát khỏi?

“ Còn có lần sau?”

Lương Úy Lâm lấy ra khăn tay màu trắng lau thanh súng đen ngòm, nụ cười trên mặt tựa như ác ma, nụ cười đó khiến Lăng Nhược Phong cảm thấy mình sắp đưa thân vào địa ngục

“ đ/c nói câu có nên ày một phát, để ày không phải chịu khổ nữa không?” Thả khăn trong tay xuống, Lương Úy Lâm cầm súng chỉa vào đầu hắn

“ Đừng…….” Không đợi Lăng Nhược Phong cầu xin tha thứ. Nhược Tuyết đã lao đến trước mặt Lương Úy Lâm. Cô còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, thì thấy một khẩu súng chỉa vào anh trai

Anh trai của Tiểu Ngữ tại sao lại ở đây, hơn nữa còn mang theo đám người kinh khủng. Tiểu Ngữ đâu rồi?

Người con gái đáng chết này có biết cô đang làm gì không?. Nếu như không phải lúc nãy tay anh nhanh nhẹn thì viên đạn đã bắn vào người cô rồi!. Em gái của Lăng Nhược Phong, thật là thú vị

“ Anh Lương, đã xảy ra chuyện gì?. Tiểu Ngữ đâu?”

Lòng của Nhược Tuyết rối bờ, nhìn anh trai mình bị đánh thoi thóp nằm trên mặt đất, rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì?

“ Cô hãy hỏi anh trai thân yêu của cô xem?. Hỏi xem anh ta biết mình đã làm gì. Hỏi đi!”

Vừa nhắc đến em gái, lửa giận trong lòng Lương Úy Lâm càng bốc lên, anh nhấc thân thể nhỏ nhắn của Nhược Tuyết đẩy ngã trước mặt Lăng Nhược Phong

“ Anh, tại sao anh lại….”

Không cần hỏi, Nhược Tuyết cũng đã đoán được. Đều là lỗi của cô, cô ko nên mang Tiểu Ngữ đến nhà uống rượu, còn để cho cô ấy bị sỉ nhục như vậy. Tiểu Ngữ còn trẻ như vậy, con đường sau này còn dài, cô ấy biết làm sao đây?. Nhược Tuyết nhìn vẻ mặt hối hận của anh trai, trong lòng cảm thấy bi thương

“ Thật xin lỗi, anh Lương, thật xin lỗi” Nhược Tuyết đứng dậy, quỳ trước mặt Lương Úy Lâm

“ Cô nói xin lỗi với tôi?. Một câu xin lỗi là có thể bù đắp cho sai lầm mà anh ta đã làm với Tiểu Ngữ sao?” Lương Úy Lâm ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nắm chặt cằm của Nhược Tuyết

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Nhược Tuyết đau khóc thành tiếng, trừ nói ba chữ, này cô không biết nói gì hơn

“ Không bằng, tôi đem việc mà Lăng Nhược Phong đã làm với Tiểu Ngữ, trả ở trên người cô, như thế nào?”

Khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lại làm cho anh nhớ đến khuôn mặt của em gái. Thật đáng hận, anh làm sao có thể bỏ qua cho người của Lăng gia đây?

“ Đừng…..”

Kèm theo tiếng hét, là tiếng vải vóc bị xé rách vang vọng trong đêm đen yên tĩnh, áo sơ mi mỏng manh trên người Nhược Tuyết đã thành mảnh vụn rơi xuống đất

“ Cầu xin anh đừng….”

Lăng Nhược Phong thấy em gái bị người đàn ông xé rách quần áo tại chỗ, trong lòng đau xót đến cực điểm. Là anh đã hại cô, anh nghĩ muốn bước đến cầu xin, nhưng một người áo đen bên cạnh đã ngăn anh lại

“ Cô biết, tôi có thể. Cô không phải muốn bù đắp sai lầm của anh trai sao?. Bậy anh ta làm thế nào với Tiểu Ngữ, thì tôi sẽ làm như thế trước mặt anh ta, cho anh ta nhìn, được ko?”

Thanh âm của anh rõ ràng rất nhẹ, nhưng vào tai Nhược Tuyết lại giống như thiên quân vạn mã dẫm đạp khiến àng nhĩ của cô bị đau, mà bàn tay của anh của thuận thế giày vò lên nơi mềm mại nhất của cô, giày vò không thương tiếc

“ Không nên ở chỗ này, tôi xin anh, không nên ở đây”

Nhục nhã, cùng hoảng sợ khiến Nhược Tuyết hận không thể chết vào giờ phút này. Ở trước mặt anh trai còn ở trước mặt nhiều người đàn ông như vậy, làm chuyện vô sỉ nhất với cô

“ Lúc anh ta làm như vậy với Tiểu Ngữ có nghĩ đến sẽ có ngày em gái mình sẽ bị người đàn ông khác làm như vậy không?”

Động tác dưới tay càng thêm nặng nề. Anh muốn nhục nhã cô, Anh muốn đòi lại những sỉ nhục mà em gái anh phải chịu

“ Anh giết tôi đi!. Anh giết tôi đi. Cầu xin anh bỏ qua cho em gái của tôi”

Lăng Nhược Phong cũng không chịu được nữa rống lên. Anh sai rồi, vậy anh lấy cái chết tạ tội vậy được rồi chứ?. Anh không nên phạm lỗi không thể tha thứ được, da thịt trắng noãn, cùng với mùi thơm nhàn nhạt để cho anh không để ý đến sự đau đớn của Lương Úy Ngữ, không quan tâm đến sự cầu xin của cô mà không ngừng xâm phạm cô. Nhưng sau khi tất cả kết thúc, anh mới phát hiện mình sai rồi. Nhưng cô đã khóc, đã chạy, anh lại không dám đuổi theo

“ Giết chết đ/c?. Không phải quá tiện nghi ày sao?. tôi muốn giữ đ/c lại, từ từ hành hạ….”

Lương Úy Ngữ đẩy Nhược Tuyết ra, xoay người ngồi chồm hỗm xuống tát Lăng Nhược Phong một cái. Anh đã nghĩ ra biện pháp tốt hơn, anh sẽ đem em gái của hắn về, từ từ đòi lại. Anh muốn người đàn ông này phải sống để nhìn em gái của mình bị người đàn ông khác làm cho chết đi sống lại

“ Nếu như đ/c dám tự tìm đường chết, tôi muốn cả nhà đ/c cùng chôn theo. Tốt nhất đ/c nên hiểu rõ. Dẫn cô ấy đi. Chúng ta đi”

Lương Úy Lâm lạnh lùng dùng khăn trắng lau tay sau đó xoay người rời đi

descriptionChếtChương 4:Người Đàn Ông Ác Ma

more_horiz
Đêm hôm đó, sau khi Lương Úy Lâm cưỡng ép đưa cô đến biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, thì cả người đều biến mất

Cô muốn gọi điện thoại, nhưng 2 người đàn ông cao lớn được lưu lại để canh chừng cô lại nói :

“ Ông chủ đã phân phó, không có sự đồng ý của cậu ấy, thì cô không thể liên lạc với bên ngoài” Đúng vậy, nếu không có sự đồng ý của anh ta, ngay cả việc cô ra khỏi cửa chính cũng không thể

Không thể gọi điện thoại, không thể xem TV, không thể lên mạng. Trừ ba bữa cơm một ngày có người giúp việc phục vụ ở bên ngoài, thì cơ hội để nói chuyện với người khác cũng không có. Người đàn ông đáng sợ đó lại giam lỏng cô. Nhưng cô thật lo lắng, không biết anh trai cô thế nào rồi?. Lo lắng hơn chính là Tiểu Ngữ, không biết cô ấy ra sao rồi?

Cô không tin, anh trai của cô lại làm ra chuyện khiến trời đất đều căm phẫn như thế. Nhưng nếu không phải vậy, thì anh trai của Tiểu Ngữ sao có thể đánh anh trai của cô sống không bằng chết, còn trước mặt bao nhiêu người xé rách quần áo của cô, bàn tay lạnh lẽo đó giày vò trên người cô khiến cô đau đớn, khiến cho cô mỗi lần nằm mơ tỉnh lại đều toát mồ hôi lạnh toàn thân

Cô vốn nghĩ rằng Tiểu Ngữ chỉ là thiên kim nhà giàu mà thôi, nhưng đêm hôm đó cô thấy được bề ngoài cũng không đơn giản như vậy. Những người đàn ông cao lớn đối với Lương Úy Lâm rất kính sợ, một ánh mắt của anh cũng khiến người ta kiêng dè 3 phần. Mà bọn họ vẫn gọi anh là ông chủ, làm sao có thể là người làm ăn bình thương được?. Tóm lại anh là loại người gì đây?

Ngày đó, anh nói muốn bắt cô trả nợ là thật sao?. Phải làm sao đây?. Cô chỉ là một cô gái mới 18 tuổi, cái tuổi này phải không buồn không lo, nhưng cuộc sống như thế cách cô càng ngày càng xa, bị anh ép buộc nhốt ở chỗ này, sau này không thấy ngày mai của mình ở nơi nào?. Chỗ này tựa như căn nhà giam, giống như địa ngục, cô không trốn thoát được, ngột ngạt đến mức thở không nổi

“ Tôi muốn xuống dưới lầu có được không?” Kéo cánh cửa phòng ra, nhìn thấy 2 người đàn ông vẻ mặt như băng sơn ngàn năm đứng ở đó

“ Tiểu thư, chỉ cần cô không ra khỏi biệt thự thì có thể” Giọng nói lạnh lẽo trước sau như một

“ Có thể cho tôi gọi điện thoại về nhà được không?”

Nhược Tuyết cúi đầu đi qua bên cạnh anh, sau khi đi được một mét, cô đột nhiên quay đầu lại, hỏi người đàn ông có khuôn mặt lạnh lẽo đang đứng ở cửa. Đơn giản là cô đi xuống dưới cũng vô ích, bây giờ người duy nhất có thể giúp cô chính là người đàn ông trước mắt này, mặc dù anh ta vẫn duy trì gương mặt lạnh lùng, nhưng không giống như Lương Úy Lâm, đáng sợ đến mức người ta không dám đến gần

Trả lời Nhược Tuyết là sự im lặng, người đàn ông kia không nói một lời. Đây chính là không thể phải không?. Cô tìm người đàn ông kia chắc được chứ?

“ Vậy anh gọi điện cho anh Lương giúp tôi được không?”

Không có biện pháp, Nhược Tuyết chỉ đành nhỏ giọng cầu xin anh ta. Nhưng anh ta vẫn không nói gì

"Tiểu thư nếu như không có việc gì xin mời về phòng đi!"

Sau khi nói xong anh liền lui về sau mấy bước, trong cặp mắt bình tĩnh kia không biểu lộ chút cảm xúc, đáng tiếc người đơn thuần giống như Nhược Tuyết, không nhìn ra được

“ Nếu như anh có gọi cho anh ấy, thì giúp tôi nói với anh ấy một tiếng được không?”

Nhược Tuyết nâng khuôn mặt có chút tái nhợt, nhẹ giọng nói, cuộc sống ngăn cách với thế giới bên ngoài khiến cho cô thật khó chịu

“ Thế này, nhớ tôi sao?”

Một âm thanh giống như phát ra từ địa ngục lạnh lùng vang lên sau lưng cô, không cần quay lại cũng biết đó là ai

“ Ông chủ”

A Cánh hướng về phía người đàn ông đang đi lên lầu cung kính nói. Mới vừa rồi trong cặp mắt của hắn lóe lên tia kinh ngạc là vì từ hệ thống theo dõi lầu 1 hắn đã nhìn thấy xe của anh đi vào

Lương Úy Lâm chỉ dùng một ánh mắt, A Cánh đã hiểu ý mà đi khỏi

Bước chân giống như kinh sợ không cách nào di chuyển nửa bước, dũng khí muốn nói chuyện với anh ta mới vừa rồi đều tan biến như bọt biển, còn dư lại chỉ tràn đầy cảm giác chết chóc sợ hãi mà thôi, loại cảm giác này từ kinh nghiệm đêm hôm đó khiến cô khắc sâu trong lòng. Người đàn ông đứng ở cầu thang không phải là Lương Úy Lâm thì là ai?

Thời gian vào giờ khắc này như ngưng lại, thế giới vạn vật trước mặt tựa hồ đều biến mất

Thật là đáng sợ, thật là đáng sợ!. Toàn thân Nhược Tuyết cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy bản thân tựa như bị treo lên, gió lạnh bốn phía gào thét, hô hấp thoáng cái trở nên nặng nề tựa hồ như rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục

Lương Úy Lâm quan sát cô từ trên xuống dưới, mái tóc đen nhánh, 2 gò má trắng noãn, hàng mi cong vút, mắt hạnh to tròn đen trắng rõ ràng, đôi môi xinh đẹp như hoa hồng tươi , áo đầm ngắn vừa người, vì mang dép mà lộ ra những đầu ngón chân tinh xảo, mỗi một chút đều không bỏ qua

Mà cặp mắt kia toát ra sự hồn nhiên khiến cho lòng của anh lạnh như băng. Sự thật a!. Tiểu Ngữ của anh vốn là một cô gái thanh thuần, đáng têu, nhưng vì anh trai của cô ta đã phạm sai lầm mà thay đổi tất cả, cả ngày cô không muốn gặp người, đặc biệt là nam, ngay cả anh là người anh trai thân thiết nhất, nhưng khi đến bên giường của cô cô sẽ sợ hãi giống như nhìn thấy quỷ

Tất cả không phải do anh trai yêu quý nhất của cô ta ban tặng sao? Anh nên đòi lại như thế nào đây?

Khi ánh mắt lợi hại của anh quét qua, một chút cử động cô cũng không dám, đầu cúi thấp hơn

Anh giơ chân lên, từ từ đến gần cô, càng ngày càng gần, nhưng cô lại không có đường lui nữa, sau lưng cô chính là vách tường, đôi tay đã tràn đầy mồ hôi lạnh không biết lúc nào đã chống đỡ trên vách tường

"Không phải có lời muốn nói với tôi sao?”

Thì thầm giống như ác ma, vang lên bên tai cô. Quá gần, anh ta quá gần. Hơi thở nóng rực của anh đến gần, phun trên lỗ tai mềm mại của cô. 18 tuổi cô không quen tiếp xúc quá gần với người khác phái, nhịp tim đập càng nhanh, nhanh đến mức cô không thể nào khống chế được

“ Tôi…..”

Rõ ràng lời nói phải nói ra, nhưng không biết bị cái gì đó chận lại. Thanh âm của Nhược Tuyết trở nên run rẩy

"Muốn biết Lăng Nhược Phong sống hay chết phải hay không?"

Thân thể bị để ở treen tường, 18 tuổi cô đứng trước mặt anh, lộ ra vẻ suy nhược, điềm đạm đáng yêu

"Phải . . . . . Cầu xin anh, đừng hành hạ anh trai của tôi” Vừa nghĩ đến tình huống bi thảm ngày hôm đó, cảm xúc của Nhược Tuyết rốt cục cũng không khống chế được mà khóc thành tiếng

“ Vậy những sỉ nhục Tiểu Ngữ phải chịu. Tôi đòi lại như thế nào đây?. Hành hạ ai?. Cô sao?”

“ Có phải chỉ cần tôi nghe lời của anh, anh sẽ bỏ qua cho anh trai của rôi?”

Chuyện xảy ra với Tiểu Ngữ cô cũng cảm thấy đau lòng, nhưng cô không thể bỏ mặc anh trai của cô. Nếu như anh cô xảy ra chuyện gì, cô không dám nghĩ cha mẹ tuổi già sẽ như thế nào?. Nếu như anh ta chỉ muốn đùa giỡn cô, một ngày nào đó cũng sẽ hào hứng cô mà thả cô ra. Chỉ cần anh của cô không sao là được rồi, chỉ cần ba mẹ không có chuyện gì là tốt rồi. Nhược Tuyết đột nhiên cảm thấy giờ khắc này mình trưởng thành hơn rất nhiều

“ Thật là một em gái tốt. Không biết cô sẽ vì tên anh trai cầm thú của cô làm được đến mức độ nào?”

Lương Úy Lâm một tay níu lấy vạt áo đầm trước của cô

descriptionChếtChương 5:Sỉ Nhục

more_horiz
“ Tôi phải làm sao mới có thể?”

Anh ta muốn thân thể của cô sao?. Nếu như vậy có thể hóa giải được nỗi giận trong lòng anh, vậy cô cần quan tâm gì nữa?. Đúng là cô với anh trai của cô thật có lỗi với Tiểu Ngữ a!. Nếu như dùng thân thể của cô có thể chuộc tội, tại sao lại không?. Một cô gái nhỏ chưa rành việc đời như cô, cố tỏ vẻ kiên cường nhưng toàn thân đang run lên từng hồi, có trời mới biết lúc này cô sợ muốn chết

“ Biết lấy lòng đàn ông không?” Thanh âm nam tính vang lên, nhàn nhạt như gió nhẹ quét qua nhưng lại cực kì nguy hiểm

Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, dáng vẻ lúng túng, luống cuống, đã chứng minh sự hồn nhiên ngây thơ chưa thấu hiểu việc đời của cô. Nhưng, anh càng muốn hủy diệt sự hồn nhiên của cô. Bước đầu tiên để hủy diệt chính là làm cho thân thể của cô khuất phục dưới thân anh, nếu để cho Lăng Nhược Phong nhìn thấy không biết sẽ đặc sắc đến cỡ nào ( Anh này biến thái >.<)

Anh bỗng nhiên đưa tay kéo cô ngã vào trong ngực của mình. Dáng vẻ chật vật đập vào trong mắt anh. Bàn tay của anh nắm tóc cô, để cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn vào ánh mắt đen nhánh của anh, nơi đó một chút nhiệt độ cũng không có

“ Ngây thơ như vậy?. Ngay cả việc lấy lòng đàn ông cũng không biết. Cô bảo tôi nên dạy cô như thế nào đây?”

Từ bờ vai khẽ run của cô, có thể nhìn thấy, cô đối với chuyện nam nữ có bao nhiêu trúc trắc, có bao nhiêu sợ hãi. Nếu như biến cô thành nô lệ trên giường của anh, thì thật thú vị!

“ Tôi chỉ dạy cô một lần, sau này cô tự mình học lấy. Kéo nó ra”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, làm cho anh muốn xé nát cô

Sau khi kéo khóa kéo xuống. Bàn tay nhỏ bé run run đem cụ thú ẩn núp từ trong trói buộc thả ra ngoài

Sắc mặt của cô từ đỏ biến thành trắng, những mạch máu nhỏ li ti đều có thể nhìn tháy rõ ràng Nhịp tim mất đi tần số. Lần đầu tiên Nhược Tuyết cảm thấy sợ như vậy, thật lớn và có tính xâm lược như vậy, nguy hiểm 10 phần

"Sờ nó." Thanh âm lạnh lẽo ra lệnh.

Tay của cô cứng ngắc dừng ở giữa không trung, không dám chạm vào, đầy đặn kinh người như vậy, cô làm sao dám đưa tay chạm vào

“ Cô muốn tôi chiếm đoạt cô sao?” Anh dùng sức túm lấy tóc của cô, khiến cô rên lên từng tiếng. Ý anh rất rõ ràng, nếu như cô không hầu hạ anh, anh sẽ trực tiếp chiếm hữu cô

“ Tôi sẽ không, không nên ở chỗ này đươc không?”

Cô thực sự sẽ không, cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy chạm vào cái kia, làm sao biết nên phục vụ anh ta như thế nào?. Dư quang khóe mắt liếc nhìn qua rèm cửa sổ, gió thổi làm cho rèm cửa sổ tung bay, ánh mặt trời chiếu vào làm cho cô nhìn thấy tình cảnh lúc này của bọn họ Trời ạ, bọn họ đang đứng trên hành lang

“ Được, chúng ta trở về phòng” Lương Úy Lâm dùng sức nhấc của người cô lên. Xấu hổ sao?. Sau này anh sẽ làm cho cô ngay cả 2 chữ xấu hổ cũng không biết viết như thế nào

Cô gái này, nhất định là yêu tinh

Lương Úy Lâm thả lỏng tựa vào đầu giường, nhìn cô vì cúi đầu mà máu tóc đen rũ xuống, phía dưới dâng lên khoái cảm mãnh liệt, để cho anh khép hờ đôi mắt, nghẹn ngào nơi cổ họng. Cô gái này, trời sinh chính là một tiểu yêu tinh, chỉ mới dạy cô một chút mà cô đã có thể làm tốt như vậy

Sức lực ở tay không nhẹ, cũng có thể nói có chút nặng, nhưng lại mang đến khoái cảm mãnh liệt, động tác của cô không lưu loát, bả vai cô khẽ run rẩy, có thể nhìn thấy cô sợ đến mức nào, không cam lòng đến mữa nào. Đáng tiếc, đến lượt cô chọn lựa sao?. Chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó của cô thì anh lại nhớ đến Tiểu Ngữ, lại dâng lên sự xúc động muốn giày vò cô

"Xong chưa?"

Hai gò má mềm mại của thiếu nữ đã đỏ ứng. Tay rất mệt. Nhưng tại sao một chút phản ứng cũng không có. Ngoại trừ hô hấp ngày càng trở nên nặng nề. Một thiếu nữ chưa biết mùi đời lại bị buộc làm những động tác này, khiến cô cảm thấy bị ép buộc đến cực hạn

“ Tôi có bảo cô dừng lại sao?” Thanh âm lạnh lùng từ đầu giường truyền đến

“ Thật xin lỗi, tôi không biết, anh Lương, tôi….” Nước mắt yếu ớt tràn ra ngoài. Cô có thể không làm tiếp hay không?. Khó như vậy lại xấu hổ như vậy

“ Đủ rồi. Đừng khóc lóc trước mặt tôi, tôi ghét nhất là nước mắt của phụ nữ. Nếu như cô đã không muốn, vậy thì đừng trách tôi”

Lương Úy Lâm nhanh nhẹn đứng dậy, kéo cô xoay người xuống

Cô gái này, rõ ràng động tác của cô không thành thục, cũng không thú vị, lại làm anh dâng lên dục niệm trước nay chưa từng có. Nếu như không phải nhiều năm qua sự kiềm chế năng lực của anh tốt, thì đã sớm nổ tung trong tay cô rồi

Anh không muốn cũng không thể đợi thêm được nữa. Vốn muốn dạy dỗ cô một phen, nhưng kết quả người không nhịn được lại là mình

Mạnh mẽ hôn lên môi cô, Đầu lưỡi cuối lấy chiếc lưỡi phấn hồng của cô, nặng nề mút vào nặng nề hút lấy, cô bị buộc nuốt lấy chất lỏng trong miệng của anh. Cảm giác nhục nhã cùng với uất ức không nói nên lời. Hai hàng lệ của cô tuôn xuống. Muốn cắn anh?. Cô không dám

Không có ôn nhu, dịu dàng, không có thương hoa tiếc ngọc, anh hung hăng kéo 2 chân cô ra, nhưng ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa

Mẹ kiếp, Lương Úy Lâm lật người, mặc kệ cô gái trên giường sợ tới mức muốn ngất đi, tiện tay nhặt lên chiếc quần ném trên đất mặc vào đi mở cửa. A Cánh không phải là người không biết chừng mực, nếu như không có chuyện quan trọng thì sẽ không gõ cửa vào giờ phút này

“ Ông chủ, tiểu thư xảy ra chuyện rồi. Đã đưa đi bệnh viện” A Cánh nhìn thấy Lương Úy Lâm lập tức báo cáo

“ Chuyện xảy ra khi nào?” Ngay cả cửa cũng không đóng lại, Lương Úy Lâm quay trở lại mặc quần áo. Chẳng phải anh mới vừa đi có một lúc sao?. Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Những kẻ canh chừng cô đều là đồ ăn hại hay sao?. Cả một con bé canh chừng cũng không xong. Nếu như Tiểu Ngữ xảy ra chuyện gì. Anh bắt bọn họ phải chôn theo

“ Lúc nãy” A Cánh biết chừng mực, vẫn đứng ở ngoài cửa chờ, nhắm mắt lại

“ Anh Lương, Tiểu Ngữ thế nào rồi?”

Vừa nghe thấy Tiểu Ngữ xảy ra chuyện, Nhược Tuyết kéo chiếc chăm mềm che thân thể mềm mại của cô

Lương Úy Lâm không nhìn cô một cái, nhanh chóng mặc xong quần áo rồi xoay người đi ra ngoài

Không được, Tiểu Ngữ đã xảy ra chuyện, cô nhất định phải đến xe m sao. Cũng không để ý đến thứ gì nữa. khi anh đi đến cửa, cô lập tức lấy ra một bộ quần áo đơn giản trong ngăn tủ, mặc vào rồi cũng chạy theo ra ngoài

Cũng may, cũng may, xe của bọn họ vừa muốn đi.

“ Cô bị điên à?” Nhìn cô gái nhỏ kiên quyết ngăn cản ở đầu xe, Lương Úy Lâm rống to

“ Ông chủ….” Lái xe là một người đàn ông cao lớn, quay đầu lại xin chỉ thị

“ Để cho cô ấy lên xe….”

descriptionChếtChương 6:Sinh Ly Tử Biệt

more_horiz
Khi bọn họ chạy đến bệnh viện thì Lương Úy Ngữ đã được đắp lên tấm vải trắng, bởi vì thân phận tương đối đặc biệt nên chưa được đẩy vào nhà xác.

Lương Úy Lâm trong nháy mắt bị dọa đến ngây người. Bình thường trên mặt luôn lãnh khốc, lúc này như phủ thêm một tầng hàn băng. Cho nên mọi người đều yên lặng, không dám lên tiếng

“ Ông chủ, thực xin lỗi. phát súng của tiểu thư trúng giữa tim….”

Đây là vệ sĩ hộ tống Lương Úy Ngữ đến bệnh viện lên tiếng . Đây là chuyện nghiêm trọng nhất xảy ra kể từ khi Lương Úy Lâm tiếp nhận tập đoàn, bọn họ đúng là đáng chết.

Bốn người có thể xưng là tinh anh trong tinh anh thế nhưng lại để em gái của ông chủ chạy đến phòng súng, sau đó dùng sức bắn vào lồng ngực của mình. Bọn họ biết tinh thần tiểu thư không tốt, đặc biệt là không muốn đàn ông đến gần, cho nên nhìn thấy cô đẩy nữ giúp việc ra cũng không đến quá gần. Nhưng, khi bọn họ ý thức được tiểu thư đi vào phòng súng của ông chủ, thì đã không kịp nữa rồi!

Nhưng ở trong thế giới của bọn họ, không có viện cớ. Mỗi ngày sống trong mưa tanh gió máu, kiếm sống trên đầu mũi đao, dù ột chút xíu sai lầm nhỏ cũng đủ dẫn đến trí mạng.

Đối với chuyện của tiểu thư, bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm lý lấy cái chết để tạ tội, nhưng cho dù bọn họ có chết một vạn lần cũng không đủ để bù đắp lỗi lầm lớn như vậy

Khi vải trắng được kéo xuống, trên mặt Lương Úy Lâm lần đầu tiên xuất hiện vẻ cuồng loạn và vẻ mặt vặn vẹo, nhưng chỉ trong phút chốc, trong phút chốc mà thôi, anh đã khôi phục vẻ âm trầm, lạnh lẽo. Lần đầu tiên Nhược Tuyết cảm thấy như núi băng đang đứng trước mặt, mà núi băng này có thể tan ra bất cứ lúc nào

Tiểu Ngữ chết rồi, khiến trong lòng cô đau đớn, một sinh mệnh tuổi còn trẻ như vậy như đóa hoa đang chực chờ nở rộ, cuộc đời mới bước sang trang mới, không nghĩ đến chỉ vì một sai lầm nhất thời của anh trai cô, mà khiến mọi chuyện không thể nào cứu vãn được. Khiến cho cô đau lòng lại cảm thấy xấu hổ. Từng giọt lệ không tiếng động tràn khỏi khóe mắt

Khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc nằm ở trên giường nói cho cô biết, Tiểu Ngữ đã đi thật rồi. Họ không bao giờ có thể cùng nắm tay nhau đi trên đường lúc tan học, cũng không thể cùng nhau đi thư viện, ko bao giờ có thể cùng bước vào cánh cổng trường đại học để hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại mà họ từng vẽ nên, không bao giờ có thể….. Tiểu Ngữ không thể cùng cô làm bất cứ chuyện gì nữa rồi

Lòng của cô giống như bị người ta hung hăng quất một roi, thật đau, thật là đau. Đau đến mức hô hấp cũng cảm thấy nặng nề. Anh trai, chúng ta thiếu người ta một mang người, làm sao có thể bù đắp đây!

"Trở về!"

Cuối cùng, giọng nói lạnh lùng của Lương Úy Lâm vang lên. Trong lòng tên thủ hạ biết nhanh chóng đẩy Lương Úy Ngữ xuống

“ Ông chủ…”

A Cánh đi theo bên cạnh Lương Úy Lâm lâu nhất, sau khi anh đi ra ngoài mấy bước, liếc mắt nhìn Nhược Tuyết vẫn cắn môi rơi lệ không dám lên tiếng, bởi vì dùng sức quá độ, mà đôi môi non mềm đã nát hết một lớp da

"Mang về đại trạch."

Không có dừng bước cũng không quay đầu lại. Lương Úy Lâm bước nhanh rời đi. Em gái mà anh thương yêu nhất cứ như vậy chết trước mặt anh. Điều này làm sao anh có thể chịu nổi. Nếu như mẹ ở Thụy Sĩ biết được, hậu quả như thế nào anh không dám nghĩ đến

“ A Cánh, chuyện này trước tiên cứ giấu đi”

Trên đường xe chạy nhanh trở về đại trạch, Lương Úy Lâm nãy giờ vẫn không có lên tiếng, mở miệng phân phó Mà Nhược Tuyết vì đau lòng quá độ cộng thêm khí thế của người đàn ông bên cạnh làm cho người khác sợ hãi, khiến cho cô dần dần cảm thấy choáng váng

“ Dạ….” Không cần nhiều lời, anh đã biết ý của ông chủ

descriptionChếtChương 7: Lần Đầu Tiên Khó Khăn

more_horiz
Nếu như có thể, Nhược Tuyết hi vọng mình vĩnh viễn không cần tỉnh nữa .

Nhưng khi một chậu nước lạnh lẽo hắt lên mặt của cô, lên người cô, thì cô tỉnh lại

Tựa như một giấc mộng thật dài, thật dài, trong phút chốc, cô cảm thấy thật mờ mịt, không rõ được chính mình đang ở chỗ ào, cũng không xác định có phải chậu nước đó làm cô tỉnh lại hay ko?

Mắt chậm rãi chớp chớp, chung quanh tối đen như mực, thân thể yếu ớt, là cảm giác vô lực sau khi tỉnh lại ngoài trừ ngọn đèn chiếu sang bên ngoài, thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh khiến người ta kinh hồn bạt vía

Trong đêm khuya vốn nên yên tĩnh như thế, nhưng loại yên tĩnh như thế này không giống như bình thường. Giữa vạn vật đều tĩnh lặng, tựa hồ có thanh âm loáng thoáng truyền đến, mơ mơ hồ hồ giống tiếng gió truyền vào lỗ tai cô

Giãy giụa mở mắt ra, đây là căn phòng vừa lạnh lẽo vừa xa lạ, ánh đèn sang ngời như gai hoa đâm vào mắt cô, đang muốn đưa tay ngăn lại, thì một giọng nói giống như phát ra từ địa ngục đã vang lên :

“ Nếu như không muốn nhìn Lăng Nhược Phong có kết cục như người bên ngoài thì mau mở mắt ra” Để ly rượu trong tay xuống , Lương Úy Lâm cong lên đôi môi quyến rũ

Nếu như không phải anh ta nhắc đến anh trai của cô, Nhược Tuyết thật muốn giả chết như không nghe thấy. Người đàn ông này thật đáng sợ, cô không biết mình có đủ dũng khí để đối mặt với người đàn ông này hay không?

Lần thứ hai mở mắt, cô lần nữa cảm thấy choáng váng

Cách một lớp thủy tinh trong suốt, bốn người đàn ông vẻ mặt không sợ chết đang quỳ, trên mặt mỗi người đều lạnh như băng. Bên cạnh bọn họ còn có cả một đống người mặc đồ đen mặt không chút thay đổi. 2 bên trái phải, người giúp việc nữ toàn thân mặc đồ trắng đã sợ đến mức sắp té xỉu

“ Các người tự mình nói đi, nên xử phạt như thế nào?”

Lương Úy Lâm lại cầm ly rượu lên, chậm rãi uống cạn, giọng nói rõ ràng rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng người nghe lại cảm thấy như cuồng phong sắp gào thét

“ Ông chủ, thật xin lỗi” Vừa dứt lời, một giây tiếp theo, máu tươi từ lồng ngực hắn không ngừng tuôn rơi

Sắc mặt Nhược Tuyết trắng bệch như tờ giấy, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt ga giường. Cô thật sự bị dọa sợ rồi. Suốt 18 năm qua cho đến bây giờ, lần đầu tiên cô mới cảm nhận sâu sắc, hóa ra chết là một chuyện chân thực lại tàn nhẫn đến như vậy

Cô cho là hôm nay ở bệnh viện nhìn thấy xác của Tiểu Ngữ đã là cực hạn rồi, nhưng thực tế nói cho cô biết, sự thật không phải vậy

Một giây trước, một người còn sống sờ sờ, vừa nói chuyện. Giây tiếp theo đã chết ở trước mặt cô. Chỉ là trong nháy mắt mà thôi, một sinh mệnh đã mất đi như vậy

“ Còn lại các người tự mình giải quyết đi”

Lương Úy Lâm đưa tay cầm lấy một máy theo dõi, chỉ án một chút mà thôi, vốn là cửa sổ sát đất trong suốt, nay chậm rãi đã biến thành màn ảnh màu đen

“ Thế nào?. Chỉ như vậy đã hù cô sợ rồi sao?. Biết bọn họ là ai không?. Là những người bảo vệ Tiểu Ngữ. Mấy tên đàn ông to lớn như thế lại không trông nổi một cô gái. Cô nói xem, tôi nên xử phạt Lăng Nhược Phong như thế nào đây?”

Ngồi ở mép giường, nhìn cô gái nhỏ đã bị dọa đến mức mất đi 3 hồn 7 vía

“ Sao không nói gì?. Không bằng để tôi nói cho cô biết. Giết anh ta, quá dễ dàng, một viên đạn là có thể giải quyết. Không bằng ở trước mặt cha mẹ các người chặt đứt một cánh tay của hắn. thế nào?. Hoặc là, tôi đem băng ghi hình dáng vẻ dâm dãng lần trước cô phục vụ tôi gửi cho bọn họ xem một chút?”

Bàn tay to hung hăng kiềm chặt cằm khéo léo của cô, ép buộc cô ngẩng đầu lên nhìn anh

“ Lương tiên sinh, anh muốn tôi thế nào?. Tôi đều nghe lời anh. Anh đừng kích động cha mẹ tôi”

Anh uy hiếp, mỗi câu mỗi chữ đều như búa nện vào tim của cô. Nếu như cô có thể làm cho anh ta cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô cũng bằng lòng

“ Ngay cả việc thỏa mãn đàn ông cô cũng không biết, cô nói xem, cô có thể làm được gì đây?”

Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô, nhưng cũng khiến lòng Nhược Tuyết cảm thấy lạnh. Người đàn ông này thật đáng sợ

“ Lương tiên sinh, tôi sẽ học, anh dạy, tôi đều học, có được không?. Tôi đồng ý”

Kích động, cùng khẩn trương khiến sắc mặt tái nhợt của cô cũng khôi phục lại bình thường, cô quỳ gối lên giường ngăn đón cánh tay anh

“Học?”

Lương Úy Lâm lạnh lùng cười. Ở bên ngoài, có bao nhiêu phụ nữ xếp hàng chờ anh, nếu như không phải vì muốn hành hạ người của Lăng gia, anh cần gì phải bắt một cô gái cái gì cũng không biết, dù cô là một học sinh vô cùng tốt

“ Thật là một cô gái tốt. Thật không biết cô sẽ vì người nhà của mình mà học đến mức độ nào?”

“ Lương tiên sinh, chỉ cần anh nói cái gì tôi cũng đều nghe lời anh”Như vậy vẫn chưa được sao?

“ Được, vậy từ nay về sau thân thể của cô là của tôi. Tôi muốn cô sống thì cô sống, tôi muốn cô chết thì cô phải chết. Hiểu không?. Trừ phi tôi đồng ý, nếu không cả đời này cô đừng mong thoát khỏi tôi. Cô làm được không?. Lăng Nhược Tuyết, cô thật sự vĩ đại như vậy sao?”

Tuyên bố chủ quyền đối với thân thể phụ nữ là việc lần đầu tiên Lương Úy Lâm làm. Nhưng anh không ngờ, chính lời tuyên bố đó đã cột chặt anh và cô cả đời

“ Được, tôi đồng ý” Chỉ cần anh ta nói được, cô tin cô nhất định cũng có thể làm được

“ Khá lắm, không bằng bắt đầu từ bây giờ cô nên học hỏi làm thế nào để phục vụ đàn ông đi.”

descriptionChếtChương 7: Lần Đầu Tiên Khó Khăn

more_horiz
Nếu như có thể, Nhược Tuyết hi vọng mình vĩnh viễn không cần tỉnh nữa .

Nhưng khi một chậu nước lạnh lẽo hắt lên mặt của cô, lên người cô, thì cô tỉnh lại

Tựa như một giấc mộng thật dài, thật dài, trong phút chốc, cô cảm thấy thật mờ mịt, không rõ được chính mình đang ở chỗ ào, cũng không xác định có phải chậu nước đó làm cô tỉnh lại hay ko?

Mắt chậm rãi chớp chớp, chung quanh tối đen như mực, thân thể yếu ớt, là cảm giác vô lực sau khi tỉnh lại ngoài trừ ngọn đèn chiếu sang bên ngoài, thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh khiến người ta kinh hồn bạt vía

Trong đêm khuya vốn nên yên tĩnh như thế, nhưng loại yên tĩnh như thế này không giống như bình thường. Giữa vạn vật đều tĩnh lặng, tựa hồ có thanh âm loáng thoáng truyền đến, mơ mơ hồ hồ giống tiếng gió truyền vào lỗ tai cô

Giãy giụa mở mắt ra, đây là căn phòng vừa lạnh lẽo vừa xa lạ, ánh đèn sang ngời như gai hoa đâm vào mắt cô, đang muốn đưa tay ngăn lại, thì một giọng nói giống như phát ra từ địa ngục đã vang lên :

“ Nếu như không muốn nhìn Lăng Nhược Phong có kết cục như người bên ngoài thì mau mở mắt ra” Để ly rượu trong tay xuống , Lương Úy Lâm cong lên đôi môi quyến rũ

Nếu như không phải anh ta nhắc đến anh trai của cô, Nhược Tuyết thật muốn giả chết như không nghe thấy. Người đàn ông này thật đáng sợ, cô không biết mình có đủ dũng khí để đối mặt với người đàn ông này hay không?

Lần thứ hai mở mắt, cô lần nữa cảm thấy choáng váng

Cách một lớp thủy tinh trong suốt, bốn người đàn ông vẻ mặt không sợ chết đang quỳ, trên mặt mỗi người đều lạnh như băng. Bên cạnh bọn họ còn có cả một đống người mặc đồ đen mặt không chút thay đổi. 2 bên trái phải, người giúp việc nữ toàn thân mặc đồ trắng đã sợ đến mức sắp té xỉu

“ Các người tự mình nói đi, nên xử phạt như thế nào?”

Lương Úy Lâm lại cầm ly rượu lên, chậm rãi uống cạn, giọng nói rõ ràng rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng người nghe lại cảm thấy như cuồng phong sắp gào thét

“ Ông chủ, thật xin lỗi” Vừa dứt lời, một giây tiếp theo, máu tươi từ lồng ngực hắn không ngừng tuôn rơi

Sắc mặt Nhược Tuyết trắng bệch như tờ giấy, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt ga giường. Cô thật sự bị dọa sợ rồi. Suốt 18 năm qua cho đến bây giờ, lần đầu tiên cô mới cảm nhận sâu sắc, hóa ra chết là một chuyện chân thực lại tàn nhẫn đến như vậy

Cô cho là hôm nay ở bệnh viện nhìn thấy xác của Tiểu Ngữ đã là cực hạn rồi, nhưng thực tế nói cho cô biết, sự thật không phải vậy

Một giây trước, một người còn sống sờ sờ, vừa nói chuyện. Giây tiếp theo đã chết ở trước mặt cô. Chỉ là trong nháy mắt mà thôi, một sinh mệnh đã mất đi như vậy

“ Còn lại các người tự mình giải quyết đi”

Lương Úy Lâm đưa tay cầm lấy một máy theo dõi, chỉ án một chút mà thôi, vốn là cửa sổ sát đất trong suốt, nay chậm rãi đã biến thành màn ảnh màu đen

“ Thế nào?. Chỉ như vậy đã hù cô sợ rồi sao?. Biết bọn họ là ai không?. Là những người bảo vệ Tiểu Ngữ. Mấy tên đàn ông to lớn như thế lại không trông nổi một cô gái. Cô nói xem, tôi nên xử phạt Lăng Nhược Phong như thế nào đây?”

Ngồi ở mép giường, nhìn cô gái nhỏ đã bị dọa đến mức mất đi 3 hồn 7 vía

“ Sao không nói gì?. Không bằng để tôi nói cho cô biết. Giết anh ta, quá dễ dàng, một viên đạn là có thể giải quyết. Không bằng ở trước mặt cha mẹ các người chặt đứt một cánh tay của hắn. thế nào?. Hoặc là, tôi đem băng ghi hình dáng vẻ dâm dãng lần trước cô phục vụ tôi gửi cho bọn họ xem một chút?”

Bàn tay to hung hăng kiềm chặt cằm khéo léo của cô, ép buộc cô ngẩng đầu lên nhìn anh

“ Lương tiên sinh, anh muốn tôi thế nào?. Tôi đều nghe lời anh. Anh đừng kích động cha mẹ tôi”

Anh uy hiếp, mỗi câu mỗi chữ đều như búa nện vào tim của cô. Nếu như cô có thể làm cho anh ta cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô cũng bằng lòng

“ Ngay cả việc thỏa mãn đàn ông cô cũng không biết, cô nói xem, cô có thể làm được gì đây?”

Ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô, nhưng cũng khiến lòng Nhược Tuyết cảm thấy lạnh. Người đàn ông này thật đáng sợ

“ Lương tiên sinh, tôi sẽ học, anh dạy, tôi đều học, có được không?. Tôi đồng ý”

Kích động, cùng khẩn trương khiến sắc mặt tái nhợt của cô cũng khôi phục lại bình thường, cô quỳ gối lên giường ngăn đón cánh tay anh

“Học?”

Lương Úy Lâm lạnh lùng cười. Ở bên ngoài, có bao nhiêu phụ nữ xếp hàng chờ anh, nếu như không phải vì muốn hành hạ người của Lăng gia, anh cần gì phải bắt một cô gái cái gì cũng không biết, dù cô là một học sinh vô cùng tốt

“ Thật là một cô gái tốt. Thật không biết cô sẽ vì người nhà của mình mà học đến mức độ nào?”

“ Lương tiên sinh, chỉ cần anh nói cái gì tôi cũng đều nghe lời anh”Như vậy vẫn chưa được sao?

“ Được, vậy từ nay về sau thân thể của cô là của tôi. Tôi muốn cô sống thì cô sống, tôi muốn cô chết thì cô phải chết. Hiểu không?. Trừ phi tôi đồng ý, nếu không cả đời này cô đừng mong thoát khỏi tôi. Cô làm được không?. Lăng Nhược Tuyết, cô thật sự vĩ đại như vậy sao?”

Tuyên bố chủ quyền đối với thân thể phụ nữ là việc lần đầu tiên Lương Úy Lâm làm. Nhưng anh không ngờ, chính lời tuyên bố đó đã cột chặt anh và cô cả đời

“ Được, tôi đồng ý” Chỉ cần anh ta nói được, cô tin cô nhất định cũng có thể làm được

“ Khá lắm, không bằng bắt đầu từ bây giờ cô nên học hỏi làm thế nào để phục vụ đàn ông đi.”

descriptionChếtChương 9

more_horiz
Rất nhanh, người đàn ông ấy từ trong phòng tắm đi ra, những sợi tóc vẫn còn ướt nước từng giọt từng giọt từ trên cổ anh chảy xuống ….Thế nhưng, anh ta lại không mặc quần áo, ngay cả một cái khăn tắm quấn quanh hạ thân cũng không có, toàn thân trên dưới đều là cơ bắp rắn chắc.

Rõ ràng đã dây dưa cả một đêm nhưng anh ta không hề mệt mỏi. Anh ta không phải là người mà là ma quỷ

Nhược Tuyết nhắm mắt lại, tuy nhiên ngay cả sức nhắm mắt cũng không có. Cô thề, cô không phải thật lòng muốn nhìn, nhưng sau khi nghe tiếng động, ánh mắt đột nhiên nhìn về hướng đó thôi a!

Lương Úy Lâm cũng không nhìn cô một cái, trực tiếp đi đến trước tủ quần áo, lấy ra áo sơ mi và quần gọn gang sạch sẽ, rất nhanh đã mặt xong

Vải vóc đắt tiền được cắt may đẹp đẽ, mặc vào người anh toát ra khí chất cao quý ưu nhã. Nếu như không phải đã trải qua một đêm đáng sợ. Nhược Tuyết cũng không tin người đàn ông trước mặt cô nửa giờ trước như dã thú ở trên người cô điên cuồng chiếm đoạt cô. Xoay người đi đến bên giường, nhìn người phụ nữ bị anh hung hăng giày vò cả đêm. Gương mặt lạnh lung, bình tĩnh, tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì

“ Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô chỉ có thể ở đây. Đừng giở trò gì với tôi. Nếu không tôi sẽ khiến Lăng gia các người không có ngày nào được yên”

“ Anh Lương….” Kêu gào suốt một buổi tối, giờ giọng nói khàn khàn không giống giọng của mình nữa rồi

“ Đừng gọi tôi là anh Lương. Tôi với cô ngoại trừ quan hệ trên giường ra, không còn quan hệ gì khác. Cô chỉ là một tình nhân chuộc tội, đừng quên thân phận của mình?”

Anh cúi xuống. Đôi tay kiềm chế cằm của cô. Cô gọi anh là anh Lương, sẽ làm cô thêm tức giận, bởi vì cô gái nhỏ thường lẽo đẽo đi phía sau anh gọi “ anh” đã không trở về nữa rồi

“ Tôi muốn về nhà một chuyến được không?”

Dù cô muốn đi theo anh, nhưng cũng phải báo với cha mẹ cô một tiếng, cô không muốn làm cho họ bận tâm, cô cũng muốn biết anh trai của cô có khỏe hay không?. Nhưng, anh ta sẽ đồng ý sao?

“ Tại sao tôi phải đồng ý?” Đưa tay lấy súng đeo vào bên hông, anh lạnh lung cười

“ Tôi chỉ về một lần thôi, về sau sẽ không về nữa, được không?”

Cô chỉ muốn tận mắt nhìn thấy người nhà của cô có được không?. Vậy là cô yên tâm rồi

“ Chờ cô có thể đến tìm tôi rồi hãy tính” Nhìn khuôn mặt mảnh mai nhưng toát ra nét quật cường và cố chấp, Lăng Nhược Tuyết làm cho anh nhìn thấy điểm bất đồng của anh và em gái

Sau khi bỏ lại cậu này, anh không nói gì thêm, mà xoay người đi ra ngoài

Anh ta nói như vậy, là đã đồng ý với cô sao?

Sau ki anh ta đi ra ngoài được một tiếng thì vú Lâm đến chăm sóc cô, vú Lâm là một phụ nữ trung niên chừng 50 tuổi, ngoại trừ mỗi ngày đúng giờ mang cơm đến cho cô, thì chưa bao giờ nói với cô một câu nào

Cô nằm trên giường suốt 3 ngày mới có thể đứng lên đi lại

Cô không ra khỏi cửa cũng biết, bên ngoài có người canh giữ. Mà sau buổi sáng hôm đó anh ta cũng không trở về

Lời nói ngày đó của anh ta là thật sao?. Anh nói chỉ cần cô có thể đứng dậy là có thể về nhà sao?.

Nhưng, bây giờ cô không biết anh ở đâu thì hỏi thế nào đây?

descriptionChếtRe: Truyện xuyên không "Yêu Hận Triền Miên"

more_horiz
privacy_tip Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
power_settings_newLogin to reply