Bốn giờ mười lăm phút hôm sau, một tàu siêu tốc của Hải quân đã chặn hai chiếc 4206 và 1505 lại ở tọa độ 1023-796. Sau khi xét hỏi giấy tờ, người ta phát hiện ra hợp tác xã đánh cá Hải Phú không có số tàu 4206, nên quyết định khám tàu. Người ta lôi ra một hòm sắt nặng giấu dưới đống phao lưới.
- Chiếc hòm này đựng gì?
- Dạ, thưa hộp đồ sửa chữa của chú Chín đó.
- Chín là ai?
- Dạ tôi.
Mặt Chín xám ngắt không còn hạt máu. Thái dương y giật giật.
- Thứ gì trong hòm?
- Dạ thưa tui hổng biết.
- Của anh sao anh lại không biết?
- Dạ người ta nhờ tôi mang ra khơi chuyển cho người di tản.
- Thôi được, ít phút nữa anh sẽ thấy trong đó đựng thứ gì.
Chín bị còng tay đưa sang chiếc sà lúp nhỏ có ba chiến sĩ đi kèm. Chiếc sà lúp lao vào phía đảo Hòn Ngao cách dó vài trăm mét. Thuyền NT.4206 bị giám sát chặt chẽ dưới họng súng.
Chiếc hòm sắt được đưa lên hoang đảo. Sau hai mươi phút nắp hòm bật ra. Nó chứa một thứ bột trắng như tuyết. Các chuyên gia xem xét kỹ lưỡng và kết luận nó là bạch phiến, nhưng các anh vẫn vờ như không biết gì.
- Anh có biết thứ này là gì không? - Một người hỏi Chín.
- Dạ em hổng biết. Em chỉ có nhiệm vụ mang đi thôi ạ.
- Ra tòa với món hàng này anh sẽ được lãnh án tử hình hiểu chưa?
- Dạ con hiểu, con lạy các chú, các chú tha cho con. Các chú bắt nộp phạt bao nhiêu con cũng xin nộp.
- Nộp phạt? - Một anh mỉm cười nhún vai - Anh có bao nhiêu tiền mà đòi nộp phạt?
- Dạ con có vàng. Con xin nộp các chú tất cả.
Mấy người lính nháy mắt với nhau rồi tháo khoá cho tên Chín. Tên Chính moi trong người ra một gói nhỏ nặng trịch đưa cho người lính. Anh ta mở ra. Những lá vàng "sư tử" lấp lánh. Anh ta gói lại.
- Thôi được, đóng hòm lại. Chúng tôi tha cho anh, không phải lập biên bản nghe.
- Dạ.
- Lẹ lên mà ra tàu. Ai hỏi thì bảo chỉ có vài ký kỳ nam thôi, hiểu chưa?
- Dạ con hiểu. Con đội ơn ba chú.
- Chiếc hòm này đựng gì?
- Dạ, thưa hộp đồ sửa chữa của chú Chín đó.
- Chín là ai?
- Dạ tôi.
Mặt Chín xám ngắt không còn hạt máu. Thái dương y giật giật.
- Thứ gì trong hòm?
- Dạ thưa tui hổng biết.
- Của anh sao anh lại không biết?
- Dạ người ta nhờ tôi mang ra khơi chuyển cho người di tản.
- Thôi được, ít phút nữa anh sẽ thấy trong đó đựng thứ gì.
Chín bị còng tay đưa sang chiếc sà lúp nhỏ có ba chiến sĩ đi kèm. Chiếc sà lúp lao vào phía đảo Hòn Ngao cách dó vài trăm mét. Thuyền NT.4206 bị giám sát chặt chẽ dưới họng súng.
Chiếc hòm sắt được đưa lên hoang đảo. Sau hai mươi phút nắp hòm bật ra. Nó chứa một thứ bột trắng như tuyết. Các chuyên gia xem xét kỹ lưỡng và kết luận nó là bạch phiến, nhưng các anh vẫn vờ như không biết gì.
- Anh có biết thứ này là gì không? - Một người hỏi Chín.
- Dạ em hổng biết. Em chỉ có nhiệm vụ mang đi thôi ạ.
- Ra tòa với món hàng này anh sẽ được lãnh án tử hình hiểu chưa?
- Dạ con hiểu, con lạy các chú, các chú tha cho con. Các chú bắt nộp phạt bao nhiêu con cũng xin nộp.
- Nộp phạt? - Một anh mỉm cười nhún vai - Anh có bao nhiêu tiền mà đòi nộp phạt?
- Dạ con có vàng. Con xin nộp các chú tất cả.
Mấy người lính nháy mắt với nhau rồi tháo khoá cho tên Chín. Tên Chính moi trong người ra một gói nhỏ nặng trịch đưa cho người lính. Anh ta mở ra. Những lá vàng "sư tử" lấp lánh. Anh ta gói lại.
- Thôi được, đóng hòm lại. Chúng tôi tha cho anh, không phải lập biên bản nghe.
- Dạ.
- Lẹ lên mà ra tàu. Ai hỏi thì bảo chỉ có vài ký kỳ nam thôi, hiểu chưa?
- Dạ con hiểu. Con đội ơn ba chú.