Khoảng 23 giờ đêm qua, Ngân trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện Truyền máu Huyết học TP.HCM. Nụ cười của cô nữ sinh viên xinh đẹp giờ đây tắt lịm. Cha mẹ Ngân gục khóc lặng lẽ, nhìn thi thể con bất động, họ không nói được gì, nương tựa vào nhau đón nhận điều đã báo trước.
Cha Ngân, anh Trương Lê Thanh An, nhờ tôi nhắn giúp đến tất cả các mạnh thường quân đã yêu mến Ngân, đã cùng giành giật sự sống cho Ngân, rằng: “Tôi chỉ biết nói lời cảm ơn, mà … cháu vẫn không qua khỏi …”. Có mấy chữ thôi, mà cố gắng lắm, anh An mới nói được tròn câu.
Nhưng… trong cuộc chiến không cân sức này, thắng thua chẳng phải là điều mà Ngân và những bàn tay đang cứu lấy em có thể định đoạt. Ngân ngấm thuốc, suy tủy sâu, hệ miễn dịch không còn hoạt động, không ai có thể vào thăm Ngân vì rất dễ gây nhiễm trùng cho em. Ngân nằm đó, một mình chống chọi cơn đau.
Tôi sẽ nhớ về em, cô gái xinh đẹp với nụ cười ngập tràn hạnh phúc, dù dây truyền dịch chằng chéo trên cơ thể em, dù vết mổ chưa lành đau xoi xói, dù mái tóc dài đã phải cắt phăng đi…
Facebook nữ sinh Huỳnh Ngân tràn ngập những dòng tiếc, thương
Bánh Cam Kuto: Mới 18 tuổi thôi mà, tuy không thân với em những cũng theo dõi tình hình của em. Sáng nay online Facebook… nhìn thấy trên dòng thời gian có quá nhiều status… làm mình không thể nào tin nổi. Có cái gì đó nghẹn ở cổ họng.
Hồng Uyên: Dẫu biết rằng hi vọng rất mong manh nhưng vẫn cảm thấy xót xa khi điều đó đã trở thành sự thật. Chúc con ra đi thanh thản trong tình yêu của người thân và bạn bè
Đào Minh Tiến: Tạm biệt m, không còn những tin nhắn hỏi thăm hay troll nhau nữa, không còn ai kêu t là khỉ con và cũng không còn cơ hội để gọi m là tắc kè sọc nữa. Nghe tin m ra đi rất là bất ngờ. Cầu mong m ra đi bình yên và thanh thãn, người bạn đầy nghị lực và mạnh mẽ..
Tấn Phát: Lên Facebook thấy dân Trường THPT chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm ai cũng treo ảnh đại diện màu đen. Hoảng sợ không biết chuyện gì đã xảy ra, khi hỏi thì mới biết Chị đã mất... một cảm giác thật bàng hoàng. Rồi mới chợt nhận ra cuộc sống vô thường... mọi thứ như bọt nước. Sinh diệt, đến đi, mất còn, có không,... diệt để rồi lại sinh và sinh rồi lại diệt, vòng quay ấy vẫn cứ tuần hoàn và không bao giờ kết thúc. Không có gì từ không mà thành có, cũng chẳng có gì từ có trở thành không. Bình an và vững chãi Chị nhé!!!
"Ta vẫn còn đến đi thong dong
Có không, còn mất chẳng băn khoăn
Bước chân con hãy về thanh thản
Không tròn không khuyết một vầng trăng" (TS Nhất Hạnh)- Nam mô Bồ Tát Siêu Lạc Độ.
Nhớ lần vào bệnh viện thăm Ngân cách đây mấy ngày, Ngân mệt, em có xin được ngủ một chút. Vậy mà hôm nay, Ngân nằm đó ngủ một giấc thật sâu, yên bình là miên viễn.
Cha mẹ em, thẫn thờ, ngơ ngẩn. Chị Hạnh - mẹ Ngân cứ ôm lấy Ngân. Như đang tìm chút hơi thở còn lẩn khuất đâu đó trong cánh tay, trên mí mắt, bờ vai. Như đang thương lượng với sự tuyệt vọng, như đã khóc hết nước mắt, đã gọi tên Ngân đến tàn hơi mà Ngân vẫn nằm đó, im lìm.
Ngân được nhận hoa của những người cùng chung tay níu giữ lấy em |
Ngày 2.10, Ngân bắt đầu đợt xạ trị theo phác đồ mới. Lần tấn công tế bào ung thư này với lượng hóa chất mạnh hơn, đòi hỏi Ngân phải khỏe hơn, mạnh mẽ hơn rất nhiều. Và tuy yếu ớt, Ngân vẫn không thôi hy vọng. Đêm trước ngày xạ trị, Ngân có nhắn nhủ đến tất cả những người đang dõi theo em, rằng: “Em hồn nhiên, rồi em sẽ bình minh”, rằng: “Ngày mai, ra trận chỉ cầu an yên. Nam mô A Di Đà Phật”.
Ngân và mẹ trước ngày bắt đầu đợt xạ trị lần 2 |
Ngân đi rồi, bây giờ và ngày mai, ngày kia, em sẽ không còn đau nữa.
Nay mai đây, Ngân sẽ được đưa về quê, nơi đã chứng kiến vui buồn, hạnh phúc của Ngân. Đất mẹ giờ sẽ tiếp tục ủ ấm cho Ngân, cho em giấc ngủ an lành, vĩnh viễn. 18 tuổi, tắt lịm nụ cười, nhưng hoài bão của Ngân, nghị lực và khát vọng của Ngân, tin rằng còn mãi…
Trong lòng những người ở lại, Ngân mãi mãi là cô nữ sinh viên xinh đẹp với nụ cười tràn trề hy vọng |
Giờ thì Ngân đi rồi, hôm nay, ngày mai, ngày kia, em sẽ không còn đau nữa …
Facebook nữ sinh Huỳnh Ngân tràn ngập những dòng tiếc, thương
Bánh Cam Kuto: Mới 18 tuổi thôi mà, tuy không thân với em những cũng theo dõi tình hình của em. Sáng nay online Facebook… nhìn thấy trên dòng thời gian có quá nhiều status… làm mình không thể nào tin nổi. Có cái gì đó nghẹn ở cổ họng.
Hồng Uyên: Dẫu biết rằng hi vọng rất mong manh nhưng vẫn cảm thấy xót xa khi điều đó đã trở thành sự thật. Chúc con ra đi thanh thản trong tình yêu của người thân và bạn bè
Đào Minh Tiến: Tạm biệt m, không còn những tin nhắn hỏi thăm hay troll nhau nữa, không còn ai kêu t là khỉ con và cũng không còn cơ hội để gọi m là tắc kè sọc nữa. Nghe tin m ra đi rất là bất ngờ. Cầu mong m ra đi bình yên và thanh thãn, người bạn đầy nghị lực và mạnh mẽ..
Tấn Phát: Lên Facebook thấy dân Trường THPT chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm ai cũng treo ảnh đại diện màu đen. Hoảng sợ không biết chuyện gì đã xảy ra, khi hỏi thì mới biết Chị đã mất... một cảm giác thật bàng hoàng. Rồi mới chợt nhận ra cuộc sống vô thường... mọi thứ như bọt nước. Sinh diệt, đến đi, mất còn, có không,... diệt để rồi lại sinh và sinh rồi lại diệt, vòng quay ấy vẫn cứ tuần hoàn và không bao giờ kết thúc. Không có gì từ không mà thành có, cũng chẳng có gì từ có trở thành không. Bình an và vững chãi Chị nhé!!!
"Ta vẫn còn đến đi thong dong
Có không, còn mất chẳng băn khoăn
Bước chân con hãy về thanh thản
Không tròn không khuyết một vầng trăng" (TS Nhất Hạnh)- Nam mô Bồ Tát Siêu Lạc Độ.